Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 510 - Chương 510: Đại Chiến Xiển Tiệt

Chương 510: Đại chiến Xiển Tiệt

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu hai tay chống nạnh, đồng thanh hô: "Không thể bỏ qua!"

"Xiển Giáo các ngươi giết hàng trăm đệ tử Tiệt Giáo ta, bôi nhọ uy danh của Tiệt Giáo ta, sao ta có thể bỏ qua cho các ngươi?"

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu hai tay chống nạnh, đồng thanh hô: "Không thể bỏ qua!"

Giọng nói của ba người văng vẳng trong thiên địa.

Quảng Thành Tử thừa biết chắc chắn là không thể nào tránh được trận chiến này, hắn quát: "Đúng là nữ tử hung ác, các ngươi đã nhập kiếp thì đừng trách hôm nay sư huynh vô tình."

Vân Tiêu nói: "Đừng nói huênh hoang nữa, có bản lĩnh thì tới phá trận đi!"

Hình chiếu trên đại trận biến mất, cát vàng cuồn cuộn.

Quảng Thành Tử trầm giọng nói: "Tây Giáo đạo hữu, chư vị sư đệ, chúng ta đi tìm hiểu đại trận này của bọn hắn thôi!

Tử Nha sư đệ, ngươi đi mời Nhiên Đăng lão sư đến đây."

Khương Tử Nha vội vàng đáp: "Vâng!"

Chúng Kim Tiên của Xiển Giáo và hai người Di Lặc, Dược Sư của Tây Giáo cùng đi vào trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận. Chỉ riêng danh tên tuổi của một đại đội chấp pháp thôi đã chẳng khác gì một ngọn thần sơn đè nặng trong lòng mọi người, những người khác không dám lơ là.

Mọi người bước vào cánh cửa đại trận, thời không lập tức chuyển dời đưa bọn hắn đến thế giới tràn ngập cát vàng, một dòng hoàng hà khổng lồ uốn lượn giữa thiên địa, ở giữa hoàng hà có một Bát Quái Trụ sừng sững, Tam Tiêu đang đứng trên Bát Quái Trụ.

Chúng Tiên Phật chẳng nói chẳng rằng, bắt đầu tấn công Tam Tiêu, thần thông thuật pháp lấp lóe.

Tay Bích Tiêu run lên, Kim Giao Tiễn phóng ra. Grao! Hai con Hoàng Kim Giao Long đan chéo đầu đuôi lao tới. Ầm... mọi thuật pháp mạnh mẽ đều bị cắt bỏ vỡ tung.

"Trúng!" Quỳnh Tiêu hung hăng quát, Lục Mục Châu bắn ra, ánh sáng chợt lóe lên.

"Á!" Phổ Hiền Chân Nhân hét lên thảm thiết, đồng thời che hai mắt rơi khỏi đám mây.

Vân Tiêu vung tay lên, hoàng hà chảy chậm lập tức chảy xiết. Ào ào, cửu khúc uốn lượn tạo thành một cái phễu trên to dưới nhỏ, dưới đáy phễu lấp lánh kim quang.

Phổ Hiền ngã khỏi đám mây rơi vào trong biển cát và bị biển cát nuốt chửng. Một khác sau hắn xuất hiện trong Cửu Khúc Hoàng Hà, vừa xoay tròn vừa đáp xuống, hóa thành một bức sa điêu rơi bộp xuống trước Bát Quái Trụ, đứng cạnh Cụ Lưu Tôn.

Quảng Thành Tử thấy Vân Tiêu hung hăng như thế, vừa mới khai chiến đã trừ khử Phổ Hiền, nhất thời hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận bèn hét to: "Vân Tiêu, ngươi cậy đại trận chi uy mà xỉ nhục tiên của Xiển Giáo ta, hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ qua."

Thấy Quảng Thành Tử cầm Phiên Thiên Ấn đánh tới, Vân Tiêu lạnh lùng quát: "Quảng Thành Tử, đừng nói ngươi là Kích Kim Chung Thủ Tiên đứng đầu Ngọc Hư Cung, nếu gặp trận của ta cũng khó giải nạn."

Quảng Thành Tử bật cười ha hả: "Ta đã phạm giới, sao lại nói đến giải nạn? Định là tiền căn, sao lại trái thiên ý? Nay ta phạm sát giới, dù hối hận cũng không kịp."

Phiên Thiên Ấn bị ném ra, biến thành kích cỡ như ngọn núi nhỏ giáng xuống Vân Tiêu.

"Xiển Giáo Thủ Đồ đúng là danh hiệu hoành tráng. Hôm nay ta bắt ngươi, để xem ngươi còn oai phong thế nào!"

Vân Tiêu vung tay lên, trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận tỏa kim quang, một chiếc kim đấu bay ra. Kim đấu sáng chói, không rõ dáng vẻ, thi triển thần uy bên trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, gió cát hỗ trợ. Vô số Kim Tiên của Xiển Giáo và đám người Di Lặc của Phật Giáo rơi vào trong đại trận, nhất thời ngẩng ngơ như say như dại.

Mãi lâu sau gió tản cát ngừng, trước Bát Quái Đài lại có thêm mười mấy bức thạch điêu với dáng vẻ khác nhau. Đám người Quảng Thành Tử, Di Lặc cũng không may mắn thoát khỏi, người nào người nấy đều bày ra vẻ mặt đau khổ.

Trên Cửu Khúc Hoàng Hà Trận xuất hiện hình chiếu cảnh tượng nhóm Quảng Thành Tử đứng trong đại trận chịu gió thổi cát đánh.

Trong đội quân Tây Kỳ, Cơ Phát hoảng sợ nói: "Không ngờ tất cả tiên trưởng đều bị vây khốn, phải làm sao đây?"

Khương Tử Nha nhìn thạch điêu trong hình chiếu với dáng vẻ tiếc nuối. Lúc nãy khi biết người tới là đại đội chấp pháp Tiệt Giáo, bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng tiếc là vẫn chưa để lại cho bần đạo một món pháp bảo nào! Thế này thì bảo mình còn có thể làm thế nào chứ?

Văn Trọng cười sang sảng: "Lão thất phu Khương Tử Nha kia, hôm nay là ngày đại phá Tây Kỳ các ngươi, khiến lũ vô liêm sỉ các ngươi bỏ mạng tại nơi này. Đánh trống xuất kích!"

Tùng tùng tùng! Tiếng trống vang lên.

Đại quân Ân Thương vừa hò hét vừa liều mạng xông về phía Tây Kỳ, âm thanh giết chóc vang trời.

Khương Tử Nha vội vàng phất tay: "Truyền lệnh lui binh!"

Coong coong coong! Trong tiếng chiêng ngân vang, hậu quân của đại quân Tây Kỳ chuyển thành tiền quân, mấy vạn binh lính vắt chân lên cổ chạy thục mạng vào trong đại doanh, động tác thuần thục có trật tự. Đại quân Ân Thương truy kích không ngừng, Văn Trọng giận dữ luôn miệng chửi mắng bên ngoài đại doanh Tây Kỳ.

...

Trong soái trướng Tây Kỳ, Cơ Phát nhìn Khương Tử Nha bằng ánh mắt trông mong: "Á phụ, người có thể thi triển đại pháp trấn áp ba tiên cô kia không? Giống như đám Kim Bằng, Khổng Tuyên lúc trước ấy."

Khương Tử Nha húng hắng ho một tiếng, nói một cách uyển chuyển: "Khởi bẩm Vương Thượng, không bột đố gột nên hồ, hai bàn tay trắng thì lập công kiểu gì?"

"Haiz, vậy bây giờ phải làm sao mới được?"

"Vương Thượng đừng lo, ta đã bảo Long Tu Hổ đi mời Nhiên Đăng lão sư, lão sư đến nhất định có thể hàng phục ba vị tiên cô."

Cơ Phát cạn lời, Nhiên Đăng á? Chín là Phó giáo chủ của Xiển Giáo đấu với bất kỳ đối thủ nào cũng ngang cơ ấy hả? Kim Bằng, Khổng Tuyên, Ô Vân Tiên, Triệu Công Minh, hình như hắn chẳng hàng phục được ai, mặc dù không bị người ta hàng phục nhưng tạo cảm giác hắn chỉ xuất hiện cho có, chẳng có tí tác dụng nào.

Bình Luận (0)
Comment