Ở một nơi khác, Tam Tiêu trở về trong Ân Thương Thành, Văn Trọng thấy bắt được rất nhiều đệ tử của Ngọc Hư trong 'Cửu Khúc Hoàng Hà Trận', lại còn đẩy lui được Nhiên Đăng bèn mở tiệc chúc mừng.
Sau khi tham dự tửu yến, Tam Tiêu trở về trang viên mà Văn Trọng chuẩn bị cho các nàng. Ba người vừa mới đi vào trang viên thì trông thấy trong đó có một thân ảnh đứng chắp tay, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ngắm bầu trời đêm.
Vân Tiêu kinh ngạc thốt lên: "Sư huynh!"
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng vội vàng chắp tay thi lễ: "Bái kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm xoay người lại rồi mỉm cười hỏi: "Có xảy ra biến cố gì không?"
Vân Tiêu lắc đầu: "Không ạ, môn hạ đệ tử của Xiển Giáo và Tây Giáo đều bị ta phong ấn ngũ giác, trấn áp trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận. Nhiên Đăng đến cũng đấu với một trận, cuối cùng hắn chạy thoát, nhưng chẳng có gì không ổn hết."
Bích Tiêu cười khanh khách: "Nhiên Đăng bị sư tỷ đánh cho té khói!"
Quỳnh Tiêu bên cạnh xen lời: "Rõ ràng là chạy trối chết."
Bạch Cẩm bật cười ha hả: "Ba vị sư muội không ai địch nổi, ta đã thấy hết."
Vân Tiêu nở nụ cười dè dặt rồi hỏi: "Sư huynh, lần này ngươi đột nhiên đến đây phải chăng đã xảy ra biến cố gì?"
Bạch Cẩm trầm giọng nói: "Cũng bởi vì quá bình thường nên ta hơi lo lắng. Hôm nay ta tới đây vì muốn đưa cho các ngươi một món bảo vật hộ thân." Hắn chìa tay, tức thì một đồng kim tiền vàng óng ánh xuất hiện trong lòng bàn tay. Nó phe phẩy đôi cánh nhỏ bay vòng vòng trên lòng bàn tay hắn.
Vân Tiêu reo lên đầy thích thú: "Lạc Bảo Kim Tiền!"
Bạch Cẩm giơ tay lên, Lạc Bảo Kim Tiền bay ra rồi hạ cánh lên trâm cài tóc của Vân Tiêu, đu đưa lên xuống như một món trang sức.
Vân Tiêu vươn tay sờ Lạc Bảo Kim Tiền, giọng nói đong đầy cảm kích: "Cảm ơn sư huynh!"
Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu: "Lạc Bảo Kim Tiền này là mẫu tiền đứng đầu trong thiên địa, trong đó chứa pháp tắc giao dịch.
Lúc ta làm sư phụ của Thiên Hoàng Phục Hy, ta đã dùng Lạc Bảo Kim Tiền làm bản mẫu để phổ biến tiền đồng khắp Nhân tộc, từ nay về sau Lạc Bảo Kim Tiền được khí vận của Nhân tộc gia trì.
Sau đó ta lại tế luyện bằng vô số công đức, có thể hiến tế công đức để thu vô số pháp bảo thần thông, có thể hóa giải pháp thuật nguyền rủa sau lưng, tuy không phải vạn pháp bất xâm song cũng có thể gọi là hộ thân chí bảo. Ngươi hãy mang theo nó bên người như một món bảo vật hộ thân."
Vân Tiêu lại chắp tay thi lễ lần nữa, xúc động nói: "Cảm ơn sư huynh!"
"Không cần nói cảm ơn, ta là sư huynh của ngươi ắt phải bảo vệ sự an toàn của ngươi. Nhớ là không được chủ quan!" Bạch Cẩm lại dặn dò thêm một câu.
"Ừm, ta sẽ cẩn thận."
Vân Tiêu đứng dậy, sau đó cất lời: "Sư huynh, ta phải tước bỏ tam hoa trên đỉnh đầu đệ tử Tây Giáo vào lúc nào?"
"Lúc nào cũng được. Sư thúc ra tay với Công Minh sư đệ trước, chỉ cần ngươi không giết đệ tử Tây Giáo thì không sao."
"Nếu ta giết bọn hắn thì sao?"
Bạch Cẩm liếc nhìn Vân Tiêu, nghiêm nghị nói: "Thánh Nhân tính sổ, đến lúc đó ta cũng không thể bảo vệ ngươi."
Vân Tiêu nói khẽ: "Ta hiểu rồi."
"Các ngươi cẩn thận để ý nhé, nếu có gì bất thường thì có thể đến Đông Hải tìm ta bất cứ lúc nào." Trước mặt Bạch Cẩm xuất hiện một tấm gương. Hắn bước một bước đi vào trong tấm gương, mặt gương nổi gợn sóng rồi biến mất không còn tăm hơi.
Tam Tiêu nương nương cùng chắp tay thi lễ, sau đó đứng dậy, ai về phòng người nấy.
...
Ở một nơi khác, sau khi Nhiên Đăng nếm trải trận pháp, hắn càng nghĩ càng cảm thấy Cửu Khúc Hoàng Hà Trận lợi hại, chỉ dựa vào bản thân mình thì khó có thể phá trận.
Đêm khuya hắn ngồi xếp bằng nhập định trong một túp lều lớn, nhắm mắt hồi tưởng lại chỗ huyền ảo của Cửu Khúc Hoàng Hà Trận. Trong lúc tâm thần hoảng hốt, hắn rơi vào trạng thái tịch diệt cấp độ sâu, tâm thần chìm trong bóng tối tĩnh mịch.
Trong bóng tối có một đốm kim quang lấp lánh, tâm thần của Nhiên Đăng xuyên qua cánh cửa kim quang tiến vào một thế giới mới. Trong thế giới ấy tràn đầy nước biển, trên mặt biển có vạn đóa hoa sen.
Nhiên Đăng giẫm lên hoa sen đi về phía trước, hắn đi một bước là trong hoa sen lại có kinh văn lưu chuyển và tỏa ra ánh sáng.
Cuối cùng Nhiên Đăng đi tới trước một đóa kim liên, hắn vừa chắp tay thi lễ vừa hô: "Bái kiến giáo chủ!"
Kim Liên từ từ nở bung, một người trẻ tuổi tuấn mỹ mặc bạch y ngồi xếp bằng trong đó. Hắn khẽ mỉm cười: "Nhiên Đăng đạo hữu, đã lâu không gặp."
Nhiên Đăng ngồi xếp bằng trên bông sen đối diện Chuẩn Đề rồi hỏi: "Giáo chủ gọi ta đến đây vì chuyện gì vậy?"
Chuẩn Đề Thánh Nhân cảm khái: "Mộng do tâm sinh, lúc này Mộng Cảnh Thế Giới đã biến đổi." Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nhiên Đăng cũng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chỉ thấy thiên không trong Mộng Cảnh Thế Giới mây đen cuồn cuộn, hắc khí dâng trào, tràn ngập uy áp nặng nề.
Chuẩn Đề ôn tồn hỏi: "Nhiên Đăng đạo hữu gặp khó khăn sao? Ngươi có thể tâm sự với ta, mặc dù đây chỉ là huyễn cảnh trong mơ không có pháp lực thần thông, nhưng kiến thức và bản thể của ta là độc nhất vô nhị, có thể suy xét giúp ngươi đôi điều.
Nhiên Đăng bất đắc dĩ nói: "Không giấu gì giáo chủ, Vân Tiêu trong đại đội chấp pháp Tiệt Giáo bày Cửu Khúc Hoàng Hà Trận bắt rất nhiều môn nhân của Xiển Giáo và Tây Giáo, ngay cả ta cũng suýt bị bắt, hiện tại không có hi vọng phá trận."