Chuẩn Đề trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: "Bên trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận ấn tam tài, đảo ngược tứ tượng, một khi trận thành sẽ tự tạo ra một thế giới, ít ai dưới giáo chủ có thể phá giải."
Hai mắt Nhiên Đăng chợt sáng ngời: "Giáo chủ biết đại trận này, vậy ngài có thể chỉ cách phá trận không?"
"Hàng nghìn biến hóa, hàng vạn thuật pháp đều có thể dùng lực phá giải."
Nhiên Đăng tiếc nuối: "Ta không đủ lực thì làm gì được."
Chuẩn Đề trầm tư chốc lát, bất chợt cất lời: "Lục Áp có một pháp bảo tên là Tam Bảo Kim Liên có tác dụng kỳ diệu có thể hàng phục Vân Tiêu, ngươi có thể đi mời hắn giúp đỡ."
Đôi mắt Nhiên Đăng sáng bừng lên, hắn mừng rỡ nói: "Thật sao?"
Chuẩn Đề mỉm cười, bông sen khổng lồ khép cánh lại bọc Chuẩn Đề trong đó.
Nhiên Đăng chắp hai tay trước ngực thi lễ, tỏ lòng cảm kích: "Tạ ơn giáo chủ!"
Trong đêm khuya, Nhiên Đăng đi ra khỏi lều rồi xé không gian rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Nhiên Đăng và Lục Áp đón ánh mặt trời trở về từ phương Tây.
Trong đại doanh Tây Kỳ, Nhiên Đăng triệu tập đám người Khương Tử Nha, Cơ Phát đến tập hợp.
Lục Áp vừa nhìn thấy Khương Tử Nha là nghĩ ngay đến Đinh Đầu Thất Tiến Thư bị thiệt hại của mình, tức thì sắc mặt xanh mét, không tươi tỉnh chút nào.
Khương Tử Nha hỏi với vẻ kinh ngạc: "Lục Áp đạo hữu, sao ngươi lại tới đây?"
Nhiên Đăng giới thiệu: "Lục Áp đạo hữu có một món pháp bảo có thể phá Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, ta cố ý mời hắn đến giúp chúng ta pháp trận."
Cơ Phát cảm kích nói: "Tạ ơn tiên trưởng!"
Pháp bảo ư? Ánh mắt Khương Tử Nha sáng lấp lánh, hắn hỏi: "Không biết đó là pháp bảo gì?"
Đám người Cơ Phát, Lý Tịnh cũng nhìn Lục Áp.
Lục Áp lạnh lùng cất lời: "Không nói cho ngươi."
Khương Tử Nha hậm hực: "Đạo hữu có ý gì? Ngươi khinh thường Xiển Giáo ta sao? Hay là ngươi cảm thấy bần đạo thèm muốn pháp bảo của ngươi?"
"Tự ngươi biết rõ." Lục Áp nhìn Nhiên Đăng và nói: "Đạo hữu, ta muốn đi gặp tam tiên cô kia."
Nhiên Đăng thoáng do dự chốc lát mới gật đầu: "Cũng được! Ta đi cùng ngươi."
Hai người Nhiên Đăng và Lục Áp cùng đi vào Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, phá cát vàng ngợp trời đi tới trước Bát Quái Trụ. Tam Tiêu đứng trên Bát Quái Trụ.
Bích Tiêu cầm Kim Giao Tiễn trong tay, giọng điệu hả hê: "Nhiên Đăng, mấy ngày trước ngươi vừa mới thất bại phải chạy trốn, thế mà bây giờ còn dám tới. Ngươi tìm trợ thủ à?"
Quỳnh Tiêu đắc ý nói: "Cho dù ngươi có hàng vạn thủ đoạn, hàng nghìn bản lĩnh cũng chẳng có tác dụng gì trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận của ta đâu."
Nhiên Đăng vừa vuốt râu vừa nói: "Ba vị tiên cô đừng ngộ nhận, hồng hoang có rất nhiều người tài giỏi, sao lại không có biện pháp nào khắc chế các ngươi? Bây giờ các ngươi hủy đại trận vẫn chưa muộn đâu!"
"Bớt nói nhảm, thể hiện bản lĩnh đi!" Bích Tiêu ném Kim Giao Tiễn trong tay ra, hai đạo kim quang giao nhau giữa không trung, nhanh như lưu quang.
Thân ảnh của Nhiên Đăng và Lục Áp chợt lóe sáng rồi biến mất tại chỗ. Ầm ầm! Cát bụi bay mù mịt, hai khe nứt vừa nhỏ vừa dài xuất hiện trong biển cát bên dưới.
Grao! Gru! Hai con Giao Long mày vàng lật tung biển cát, đầu đuôi giao nhau, xông tới tấn công Nhiên Đăng.
Quỳnh Tiêu vung tay lên, Lục Mục Châu lướt qua không trung tạo thành hai đạo thải quang rực rỡ bắn về phía đôi mắt của Lục Áp.
Lục Áp vung tay áo, ánh sáng mặt trời xuất hiện, thải quang rực rỡ lập tức bị cản lại, bắn ngược trở về.
Lục Áp đi lên không trung, lớn tiếng nói: "Ta đã nghe đồn Vân Tiêu tiên tử phi phàm từ lâu, hôm nay gặp mặt mong ngươi vui lòng chỉ giáo!"
"Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu, các ngươi chủ trì đại trận."
"Vâng, Đại tỷ!"
Vân Tiêu bước ra khỏi Bát Quái Đài, tay cầm Tiên Kiếm tấn công Lục Áp, thân như tử vân vút qua không trung, đâm một kiếm thủng thiên khung. Tuy nàng là nữ tử nhưng kiếm thế sắc bén lạ thường, lộ rõ vẻ sắc bén.
Đồng tử của Lục Áp co rụt lại, chuông báo động réo vang trong lòng. Nàng vung tay áo, trường bào trên người biến thành vũ y màu vàng.
Một tiếng 'xoẹt' bén nhọn vang lên, trường kiếm cứa qua vũ y màu vàng, ngay sau đó lông vũ bay lả tả.
Lục Áp kêu rên, ánh mắt kinh sợ. Thực lực thật đáng sợ, không thể chống cự. Một đạo kiếm quang màu tím đẩy Lục Áp ra xa, rơi bộp vào trong hoàng sa hà rồi bị lưu sa hà nuốt chửng.
Bùm! Cát vàng trên thiên không lập tức nổ tung, ngọn lửa vàng phun từ trong cát vàng tung tóe ra ngoài, một con Tam Túc Kim Ô lao ra khỏi biển cát như vầng thái dương treo lơ lửng giữa trời.
Vân Tiêu bật cười ha ha: "Tiểu Đạo Nhi!" Nàng dứt khoát xông thẳng tới tấn công Tam Túc Kim Ô.
Tam Túc Kim Ô vung hai cánh, Đại Nhật Chân Hỏa ngưng tụ thành từng vị Yêu Thần Pháp Tướng chạy băng băng trong hư không, liều mạng xông về phía Vân Tiêu.
Vân Tiêu vẫy tay, Cửu Khúc Hoàng Hà trong đại trận Hà ầm ầm chuyển động, tất cả Yêu Thần Pháp Tướng ngưng tụ từ Thái Dương Chân Hỏa bay về phía Cửu Khúc Hoàng Hà, rơi vào trong Hoàng Hà Trận rồi trôi theo sa hà, thoắt cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Thanh Tiên Kiếm màu tím trong tay Vân Tiêu rời khỏi tay, xoay cực nhanh và xé tan bão cát lao vọt về phía Đại Nhật Kim Ô hệt như mũi khoan.
Ầm! Lửa bắn tung toét, Tam Túc Kim Ô lại bay ngược ra ngoài lần nữa. Hắn phun ra một ngọn lửa màu vàng, đồng thời phát ra tiếng kêu 'chiếp' đầy đau đớn.
"Đạo hữu đừng hung hăng như thế!" Nhiên Đăng đạo nhân vung một thước về phía Vân Tiêu.