Vân Tiêu xoay người vung tay áo, mây trôi cuốn theo cát bụi tạo thành thiên địa chi uy đáng sợ nghịch thiên sinh ra, ngăn cản uy áp của một thước từ Nhiên Đăng. Một bên là cát vàng đầy trời, một bên là ánh sáng màu vàng đậm lấp lánh tạo nên hai bán cầu đối lập, giằng co không ngừng.
Ở đằng xa, Tam Túc Kim Ô chợt lóe sáng rồi hóa thành Lục Áp với sắc mặt ửng hồng. Hắn vươn tay ra, một chiếc hồ lô bằng ngọc xuất hiện, quầng sáng màu đỏ của Tam Hỏa trên hồ lô lưu chuyển, cực kỳ phi phàm.
Lục Áp mở hồ lô ra, trong hồ lô bắn ra bạch quang. Một thanh phi đao xuất hiện trong bạch quang, đao dài ba tấc, trên đó có mặt mũi.
Lục Áp hét to: "Mời bảo bối xoay người!" Phi đao lập tức hóa thành một mũi nhọn màu trắng chém phá bão cát ngợp trời, áp sát Vân Tiêu.
Tiên Kiếm trong tay Vân Tiêu lập tức xuất hiện. Nàng đâm một kiếm, mũi kiếm đối đầu với mũi nhọn, một gợn sóng dao động sắc bén cuốn phăng tất cả.
Rầm! Lượng Thiên Xích xẻ toạc bão cát lao tới, Vân Tiêu nhẹ nhàng bay lùi lại, khí tức bất ổn.
Lục Áp mừng thầm, cơ hội tốt đây! Hắn duỗi tay chộp Vân Tiêu.
Lạc Bảo Kim Tiền trên đỉnh đầu Vân Tiêu chợt lóe sáng, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Một đám khí cơ bị Lục Áp chộp vào tay, chủ yếu là Lạc Bảo Kim Tiền, xen lẫn một ít khí cơ của Vân Tiêu.
Vân Tiêu bay là là trên Bát Quái Trụ, tay kết ấn chỉ lên trên. Ầm ầm! Đại trận chuyển động, Cửu Khúc Hoàng Hà xoay tròn bao phủ toàn bộ không gian đại trận, giáng xuống Nhiên Đăng và Lục Áp.
Nhiên Đăng cuống quít la lên: "Lục Áp, đi mau!" Hắn quay đầu sang, đâu còn thân ảnh của Lục Áp nữa? Hắn đã hóa thành cầu vồng rời đi từ lâu rồi.
Nhiên Đăng không biết nói gì hơn. Kim Ô có thể sống sót trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh, vậy mà mình còn lo lắng cho hắn! Lúc này Nhiên Đăng cũng biến thành một cơn gió mát lạnh chuồn mất.
Vân Tiêu giận dữ quát to: "Nhiên Đăng, chạy đi đâu? Hôm nay ta sẽ khiến Xiển Giáo các ngươi chết cả lũ tại đây."
Hỗn Nguyên Kim Đấu xuất hiện trên không trung đại trận, trên to dưới nhỏ, trong cái miệng to phun ra vô số kim quang phủ khắp trận đại chiến.
Nhiên Đăng bị kim quang ép hiện thân. Hắn cầm Lượng Thiên Xích, tức giận hét to: "Vân Tiêu, ngươi thật sự không nể tình chút nào sao?"
Bát Quái Trụ đã ẩn vào trong đại trận, giọng nói lớn của Vân Tiêu vang vọng khắp bốn phương tám hướng: "Nhiên Đăng, chuyện đã đến nước này, Tiệt Giáo ta và Xiển Giáo các ngươi còn tình nghĩa gì đáng nhắc tới?"
"Vân Tiêu, ngươi đã nói vậy thì đừng trách ta vô tình!" Nhiên Đăng nhìn Vân Tiêu rồi hét lên: "Ta dùng chiếc quan tài này chôn ngươi muôn đời!" Chuẩn Thánh chi uy bộc phát toàn bộ.
Ầm ầm! Đột nhiên trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận quỷ quyệt xuất hiện một chiếc quan tài cổ bằng đá màu đen, một chiếc Linh Cữu Đăng dựng trên quan tài cổ tỏa ra ánh sáng màu lục u tối, soi rọi thế giới trong trận pháp tràn ngập cát vàng.
Ở bên ngoài, Cơ Phát dẫn theo đám người Khương Tử Nha sốt ruột chờ đợi trước đại doanh Tây Kỳ, chỉ sợ viện binh chẳng dễ gì mới mời tới cũng bị trấn áp.
Trong lúc chờ đợi, bọn hắn chỉ cảm thấy trước mặt lóe sáng kim quang, Lục Áp đạo quân đã xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn vươn tay gỡ lọn tóc dài buông xõa bên tai, tuấn mỹ phiêu dật, không nhiễm bụi trần.
Cơ Phát vội vàng hỏi với dáng vẻ mong chờ: "Tiên trưởng, đã thành công rồi ư?"
Lục Áp gật đầu cười khẽ: "Tuy Vân Tiêu có bản lĩnh không tệ nhưng cũng khó thoát khỏi pháp thuật của ta. Chắc chắn là lần này ta có thể giúp Võ vương điện hạ phá Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận kia."
Cơ Phát trịnh trọng chắp tay thi lễ, giọng nói đong đầy vui mừng: "Tạ ơn tiên trưởng!"
Khương Tử Nha hỏi: "Đạo hữu, Nhiên Đăng lão sư đâu rồi?"
Lục Áp nhìn về phía đại trận, xúc động nói: "Đạo hữu Vân Tiêu bất chợt trở nên hung ác, Nhiên Đăng đạo hữu cao thượng đã ngăn cản Vân Tiêu giúp ta, cũng tiện cho ta thoát khỏi thi pháp.
Nhưng các vị đạo hữu cứ yên tâm, với đạo hạnh của Nhiên Đăng đạo hữu thì chỉ mình Vân Tiêu nhỏ yếu không thể giữ chân hắn, bần đạo rất tin tưởng hắn."
Rắc... rắc! Chốc lát sau, trên đại chiến trong Cửu Khúc Hoàng Hà xuất hiện từng vết nứt, mọi người cùng nhìn đại trận với ánh mắt đong đầy mừng rỡ. Lẽ nào Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận sắp sụp đổ?
Bùm! Bỗng nhiên đại trận nứt ra một cái khe, vô số gió cát phun từ trong khe nứt ra ngoài. Long Tu Hổ và Vũ Cát cuống quít cản trước người Cơ Phát, các tướng lĩnh trong đó cũng lấy tay áo che mặt, khom lưng chật vật chống chọi với gió cát điên cuồng.
Gió cát cấp tốc cuốn sạch cả đại doanh Tây Kỳ, binh lính sợ hãi thét to, đại doanh Tây Kỳ lập tức hỗn loạn.
Đột nhiên có một hắc ảnh lóe lên trong gió cát. Á! Ngay sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Đại trận được tu bổ đã khôi phục, gió cát dừng lại, cát bụi bên trong đại doanh Tây Kỳ không còn chạm tới chân trần.
Phì phì! Long Tu Hổ phun ra một ngụm cát. Hắn cúi đầu nhìn rồi lập tức la lên đầy hoảng sợ: "Thừa tướng, thừa tướng, ngài bị làm sao vậy?"
Cơ Phát cũng được đám Lý Tịnh đỡ dậy, đang lau cát bụi trên mặt thì trông thấy Khương Tử Nha đang nằm trong cát bụi, bên cạnh có một cây thước màu vàng, bị vỡ đầu chảy máu, máu nhuộm cát dưới người hắn thành màu đen sẫm.