Cơ Phát cuống quít nói: "Á phụ! Long Tu Hổ, Vũ Cát mau đến đỡ á phụ dậy."
Long Tu Hổ vung tay, một cái cáng cứu thương lập tức xuất hiện trên mặt đất.
Hai người Long Tu Hổ và Vũ Cát bước đến khiêng Khương Tử Nha lên cáng cứu thương.
Khương Tử Nha thì thào rên rỉ: "Ta, ta không sao. Mau... mau thu hồi bảo vật."
Long Tu Hổ thu Lượng Thiên Xích lại, trầm giọng nói: "Thừa tướng, ta đưa ngài về nghỉ ngơi."
Vũ Cát chỉ lên trời, thốt lên đầy kinh ngạc: "Mau nhìn kìa, xuất hiện biến hóa rồi!"
Mọi người cùng nhìn về phía đại trận, chỉ thấy trên đại trận hiện ra một hình chiếu. Trong hình chiếu, Tam Tiêu nương nương đứng trên Bát Quái Đài, Cửu Khúc Hoàng Hà to lớn chảy lững lờ, bên dưới lại có thêm một bức thạch điêu là Nhiên Đăng đạo nhân. Trên tay hắn không có thứ gì hết, ngực cắm một thanh Tiên Kiếm.
Lục Áp hít sâu một hơi, không ngờ trong đại trận Vân Tiêu lại hung ác như vậy, ngay cả Nhiên Đăng cũng không thể trốn thoát.
Đám người Cơ Phát cũng sinh lòng sợ hãi. Bọn hắn biết bản lĩnh của Nhiên Đăng, trước đây hắn đánh với Kim Bằng, Khổng Tuyên, Ô Vân Tiên, Triệu Công Minh đều hòa, tuy không đánh thắng nhưng cũng chưa từng bị bắt. Vậy mà lần này hắn gặp một nữ tiên lại bị bắt, còn bị đâm một kiếm vào ngực. Thật là đáng sợ!
Vân Tiêu lạnh lùng cất lời: "Đệ tử của Tây Giáo và Xiển Giáo bắt nạt Tiệt Giáo ta quá đáng, lại còn xỉ nhục đại đạo của ta, bôi nhọ thanh danh của ta. Hôm nay ta sẽ chặt đứt đạo đồ của các ngươi, dập tắt uy phong của các ngươi để phô bày uy danh của Tiệt Giáo."
Vân Tiêu sử dụng Hỗn Nguyên Kim Đấu, một đạo kim quang nhanh như điện bao phủ lên Di Lặc, Dược Sư và Đại Thế Chí bên dưới. Bức tượng ba người từ từ dâng lên rồi tiến vào trong cánh cửa lớn, sa vào trong đó như say như dại.
Hỗn Nguyên Kim Đấu tỏa ra kim quang, chín bông hoa sen mọc trong Hỗn Nguyên Kim Đấu. Kim đấu vừa dịch chuyển, bên trong lập tức vang lên ba tiếng gào thảm thiết, hoa sen nát bấy chỉ trong nháy mắt, ngũ khí hỗn tạp mênh mông cuồn cuộn tràn ra. Di Lặc, Dược Sư và Đại Thế Chí rơi từ trong cửa xuống, đập bộp lên biển cát bên dưới làm mặt đất chao đảo.
Một vào một ra chém tam hoa trên đỉnh, loại bỏ ngũ khí trong lồng ngực, chặn Nê Hoàn Cung trên đỉnh, trăm triệu năm khổ tu chẳng còn gì.
Bên ngoài đại trận, Lục Áp hoảng sợ thốt lên: "Không ngờ nàng có thể chém tam hoa, phế bỏ ngũ khí."
Cơ Phát cuống quít ra lệnh: "Rút lui, mau rút về!"
Long Tu Hổ và Vũ Cát khiêng Khương Tử Nha nhanh chóng chạy vào trong đại doanh. Những người khác cũng hoảng loạn chạy vào trong đại doanh Tây Kỳ.
Sau khi trở về đại doanh Tây Kỳ, ai ai cũng sợ hãi bất an. Ba vị nữ tiên này hung ác thật đấy, còn hung ác hơn các thành viên khác trong đại đội chấp pháp. Nữ nhân thật đáng sợ!
Khương Tử Nha nghỉ ngơi một lúc, trên đầu quấn vải trắng. Hắn ra khỏi đại trướng đi về phía soái trướng.
Hắn vừa mới bước vào trong soái trướng đã trông thấy Cơ Phát trên ghế chủ vị, các tướng lĩnh Tây Kỳ như Lý Tịnh ngồi bên dưới, Lục Áp đứng ở giữa.
Thấy Khương Tử Nha đi vào, Cơ Phát vội vàng đứng dậy nói: "Á phụ, sao người không dưỡng thương trong lều mà lại ra đây."
Khương Tử Nha ho sặc sụa, giọng nói đong đầy lo lắng: "Ta không sao. Cửu Khúc Hoàng Hà Trận vẫn còn đó, sao ta có thể nghỉ ngơi?
Các sư huynh, sư điệt của ta vẫn ở trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, chưa rõ sống chết khiến bần đạo vô cùng lo lắng."
Cơ Phát trấn an: "Á phụ cứ yên tâm, Lục Áp tiên trưởng đã có cách đối phó với tiên tử kia, chắc chắn có thể cứu được chư vị tiên trưởng của Xiển Giáo và Tây Giáo."
Khương Tử Nha nhìn Lục Áp và hỏi: "Không biết đó là cách gì?"
Lục Áp đứng ở trung tâm đại doanh, nhìn quanh bốn phía: "Pháp bảo của ta lấy Quy Y Tam Bảo chi ý là Phật, Pháp, Tăng."
Cơ Phát tò mò hỏi: "Phật, Pháp, Tăng là gì?"
"Tất cả Phật là Phật bảo, tất cả kinh là pháp bảo, tất cả kẻ tu hành là tăng bảo.
Ta lấy một đám khí cơ của Vân Tiêu trồng trong Tam Bảo Pháp Liên, lúc Pháp Liên mở ra cũng là ngày Vân Tiêu cưỡi kim liên tới Tây phương. Đến lúc đó chúng ta không phá Cửu Khúc Hoàng Hà Trận thì nó cũng tự sụp đổ."
Cơ Phát vui vẻ vỗ tay: "Được lắm! Vậy thì làm phiền tiên trưởng."
Lục Áp gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Khương Tử Nha, hắn khẽ hừ mũi.
Khương Tử Nha vểnh râu trợn mắt vì tức giận, nhất thời đầu càng đau hơn. Chẳng phải ta chỉ hiến tế một món linh bảo của ngươi thôi sao? Có đến mức phải hẹp hòi như thế không?
Lục Áp dựng một chiếc lều khác ở bên cạnh doanh trướng của Cơ Pháp rồi trồng Tam Bảo Kim Liên, cẩn thận trông chừng cả ngày lẫn đêm đề phòng Khương Tử Nha lấy trộm. Tên Khương Tử Nha đáng chết thèm muốn biết bao nhiêu pháp bảo của Tây Giáo ta, nào là Băng Phách Thần Châu, nào là Ảo Mộng Thần Châu, nào Đinh Đầu Thất Tiến Thư, bất cứ pháp bảo nào rơi vào tay hắn đều một đi không trở lại.
...
Trong Cực Lạc Thế Giới, Tiếp Dẫn nén giận gầm lên: "Tam Tiêu to gan dám phế thu hành của đám Di Lặc."
Chuẩn Đề nói: "Vân Tiêu đã chém tam hoa ngũ khí của Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư thì phải lấy thân đền bù."
Một hình chiếu xuất hiện trước mặt Chuẩn Đề. Trong hình chiếu, Lục Áp ngồi xếp bằng trước một lu nước niệm tụng kinh văn, nước trong lu trong vắt gợn sóng lăn tăn, một bông sen mới lấp ló góc nhọn.
Chuẩn Đề vươn tay chạm vào màn ảnh, tốc độ sinh trưởng của hoa sen lập tức nhanh hơn, từng cành lá trồi ra đu đưa. Một đạo Phật luân nở rộ ở chỗ nụ hoa, loáng thoáng có tiếng ngâm xướng vọng ra từ trong Phật luân.