Bảy ngày sau Bích Tiêu vội vã trở về Tam Quang Tiên Đảo đến trước Điểu Sào trong màn đêm. Nàng nôn nóng gọi: "Sư huynh, sư huynh, ngươi ở đâu?"
Trên cánh cửa Điểu Sào phát ra ánh sáng thất thải lăn tăn tỏ ý cửa đã mở.
Bích Tiêu lập tức băng qua sóng dao động chạy vào trong Điểu Sào.
Trong Điểu Sào lúc đêm khuya, từng vì sao to lớn lơ lửng trên đỉnh đầu tựa như đứng giữa tinh không. Sao rải rác đầy trời, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, lãng mạn và duy mĩ biết bao!
Bạch Cẩm đang ngồi ở dưới bầu trời sao, cầm một cây ngọc trượng dài màu trắng óng ánh trong tay, cẩn thận chạm trổ.
Hắn đặt ngọc trượng xuống rồi tươi cười hỏi: "Sư muội, sao ngươi lại trở về giờ này?"
Bích Tiêu lập tức trả lời với tâm trạng bất an: "Sư huynh, hình như Đại tỷ của ta xảy ra chuyện rồi!"
Ánh mắt Bạch Cẩm chợt đóng băng: "Chuyện gì vậy? Hôm qua ta thấy nàng vẫn bình thường, không có gì bất ổn."
Bích Tiêu sốt sắng nói: "Sư huynh, từ sau khi đại chiến với Nhiên Đăng và Lục Áp lần trước, dạo này sư tỷ thường xuyên có một số hành vi kỳ quái."
"Hành vi gì?"
"Lúc thì ta phát hiện sư tỷ vừa nhón hoa vừa cười, lúc thì ta bắt gặp sư tỷ nhìn đám binh lính bằng ánh mắt thương hại. Sáng nay sư tỷ còn thả hết gà vịt chuẩn bị nấu cơm về núi rừng, bảo là chúng quá đáng thương. Hiện giờ sư tỷ ngày càng kỳ lạ, cứ như... cứ như là..."
Bạch Cẩm nghiêm mặt tiếp lời: "Cứ như là đệ tử Tây Giáo."
Bích Tiêu gật đầu như giã tỏi, tỏ ý tán thành: "Đúng là như thế!" Nàng vội vàng nói: "Sư huynh, ngài mau đi cùng ta xem sao, e là sư tỷ đã trúng kế của Tây Giáo."
Bạch Cẩm vung tay lên, một tấm gương xuất hiện trước mặt. Hắn đứng dậy nói bằng giọng nặng nề: "Ngươi đi theo ta!" Hắn bước một bước đi vào trong tấm gương.
Bích Tiêu lập tức đi theo vào trong tấm gương không chút do dự. Tấm gương bỗng thu nhỏ lại rồi biến mất dạng.
Trong Ân Thương Thành, Vân Tiêu bị Quỳnh Tiêu quấn lấy, bất đắc dĩ ngồi trong một gian đại điện.
Hai người ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đột nhiên trong phòng xuất hiện một tấm gương, Bạch Cẩm và Bích Tiêu lần lượt bước từ trong gương ra, sau đó tấm kính biến mất không còn tăm hơi.
Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu cùng đứng dậy chào hỏi: "Bái kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm cũng chắp tay thi lễ, đồng thời nở nụ cười nhẹ: "Chào sư muội." Hắn âm thầm quan sát Vân Tiêu.
Sau khi ba người đứng lên, Vân Tiêu áy náy nói: "Làm phiền sư huynh phải đi một chuyến, ta không bị làm sao hết, chẳng qua là do Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu lo lắng về đại kiếp, lo lắng quá mức nên mới tâm thần không yên, tự hù dọa mình."
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Vân Tiêu, ngươi nên vui mới phải, tình tỷ muội sâu nặng như thế thật khiến người ta hâm mộ."
Vân Tiêu mỉm cười gật đầu.
Bích Tiêu thúc giục: "Sư huynh, ngài mau kiểm tra cho sư tỷ nhanh xem có phải nàng trúng kế của Tây Giáo không."
Bạch Cẩm cẩn thận quan sát Vân Tiêu, hình như không có gì bất thường cả, thế nhưng cả Bích Tiêu lẫn Quỳnh Tiêu đều cảm thấy Vân Tiêu hơi lạ cũng không phải nói bừa, trong đại kiếp cẩn thận đến mấy cũng không quá.
Bạch Cẩm trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Phiền Bích Tiêu sư muội chuẩn bị cho ta một căn phòng, ta sẽ ở đây mấy hôm."
Bích Tiêu gật đầu lia lịa, mừng rỡ reo lên: "Được! Cảm ơn sư huynh!" Nàng lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Lại thêm bảy ngày trôi qua, hoa sen đã nở một nửa, biểu hiện của Vân Tiêu càng thêm rõ ràng, ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm thấy mình có điểm bất thường, hiển nhiên là nàng đã trúng chiêu.
Bạch Cẩm và Tam Tiêu tụ họp trong một gian cung điện ở Ngũ Long Quan.
Hạo Thiên Kính đứng sững sừng trong đại điện, Vân Tiêu đang đứng trước Hạo Thiên Kính. Trong gương, toàn thân Vân Tiêu toát ra khí chất thánh khiết, giữa trán có một đóa hoa sen lấp lóe như ẩn như hiện, tỏa ra Phật quang.
Bạch Cẩm phất tay thu hồi Hạo Thiên Kính rồi nhìn Vân Tiêu.
Vân Tiêu đứng đó với sắc mặt khó coi, trịnh trọng chắp tay thi lễ: "Sau này xin nhờ sư huynh chăm sóc tốt cho Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu." Sau đó nàng đứng lên sải bước đi ra ngoài.
"Sư muội, ngươi đi đâu thế?"
Vân Tiêu dừng bước, giọng nói vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc: "Ta đi phá hủy Tây Kỳ, chém giết Lục Áp."
Nàng cất giọng âm u: "Nếu như sau này chúng ta trở thành kẻ địch, mong sư huynh đừng nể tình."
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu bên cạnh đau lòng thốt lên: "Đại tỷ!"
Bạch Cẩm cạn lời, sao lại làm như sinh ly tử biệt thế? Thân ảnh hắn chợt lóe sáng rồi cản trước Vân Tiêu: "Sư muội, không đến mức ấy đâu, chẳng phải chỉ là một đóa kim liên thôi sao? Hãy xem vi huynh phá hủy nó."
"Sư huynh, kim liên có ảnh hưởng tới ta chắc chắn là Thánh Nhân đích thân ra tay."
"Ngươi hãy ngồi yên cho ta kiểm tra xem rốt cuộc đối phương có âm mưu gì, cũng tiện phá giải."
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu lập tức bước đến, mỗi người kéo một cánh tay Vân Tiêu lôi nàng về phía sau.
"Đại tỷ, ngài mau ngồi xuống đi, đừng gây thêm rắc rối cho sư huynh."
"Đại tỷ, nhất định là sư huynh có thể cứu ngài. Cho dù sư huynh không thể cứu ngài thì vẫn còn sư phụ không phải sao?"
Vân Tiêu nở nụ cười bất đắc dĩ, ngồi xuống ghế nhìn Bạch Cẩm với đôi mắt xinh đẹp.
Bạch Cẩm cũng tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, tâm thần liên hệ với tế đàn Thần Ma. vừa lừa gạt vừa dọa nạt nó nghe ngóng nội tình về Tam Bảo Kim Liên từ chỗ Khương Tử Nha.