Trong cung điện, Bạch Cẩm mở mắt ra rồi nói: "Ta đã biết rõ chuyện này."
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt mong chờ.
Bạch Cẩm chỉ vào Vân Tiêu và bảo: "Đừng kháng cự!"
Vân Tiêu khẽ gật đầu.
Giữa kẽ tay Bạch Cẩm phát ra thanh quang bao phủ Vân Tiêu. Nàng thả lỏng tâm thần, không hề kháng cự.
Trong thanh quang, trên người Vân Tiêu xuất hiện khí cơ dồi dào như đám mây cuồn cuộn, bên cạnh còn hiện ra một đạo khí cơ màu vàng, đó là bảo khí của Lạc Bảo Kim Tiền. Lúc này trên khí cơ của Vân Tiêu mọc ra một bông sen tuyệt đẹp.
Vân Tiêu trầm giọng nói: "Không ngờ lại lấy khí cơ làm dẫn. Sư huynh, sao ngài biết?"
"Không giấu gì sư muội, vi huynh đã cài một nội ứng trong quân Tây Kỳ, vừa nãy ta đã hỏi hắn."
Tam Tiêu ngạc nhiên, sư huynh đỉnh thật đấy, còn cài được nội ứng. Là ai nhỉ? Nội ứng có thể biết bí mật cỡ này chắc hẳn thân phận không thấp, nghe nói quan hệ giữa Na Tra và Ngao Bính rất tốt, là hắn hả? Dương Tiễn và Dương Giao là huynh đệ, là Dương Tiễn ư? Từng bóng người lóe lên trong đầu ba người.
"Nếu đã biết nguyên nhân, vậy thì hãy xem ta cứu sư muội."
Bạch Cẩm vẫy tay, Lạc Bảo Kim Tiền trên trâm cài tóc của Vân Tiêu lập tức bay ra rồi rơi vào trong tay hắn.
Vân Tiêu lắc đầu nói: "Sư huynh, vô dụng thôi, nếu dùng khí cơ của ta làm dẫn thì Lạc Bảo Kim Tiền cũng không thu được."
"Vậy thì chưa chắc!" Bạch Cẩm búng vào Lạc Bảo Kim Tiền rồi bảo: "Đi nào, lấy kim liên về."
Lạc Bảo Kim Tiền vẫy đôi cánh nhỏ, lập tức bay ra đáp lên khí cơ của Vân Tiêu, vừa vặn cắm kim liên vào trong tiền nhãn.
Lạc Bảo Kim Tiền bay lên kéo theo kim liên cũng bay lên theo nó, cố gắng bay về đáp lên phát quan của Bạch Cẩm. Đôi cánh nhỏ vỗ vù vù, kim liên cắm rễ trên khí cơ của Bạch Cẩm trong hư ảnh.
Bạch Cẩm rên khẽ, bỗng dưng toàn thân toát ra khí tứ từ bi phúc hậu.
Vân Tiêu bỗng đứng bật dậy, vành mắt ửng hồng, sốt sắng nói: "Sư huynh, không thể làm vậy! Ngài đâu cần làm đến mức này!"
Bích Tiêu cũng sững sờ, vội vàng lên tiếng: "Sư huynh, hãy trồng hoa sen lên người ta! Mau trồng lên người ta này, ta bất chấp!"
Bạch Cẩm khẽ mỉm cười: "Lục Áp lấy khí cơ của Vân Tiêu trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, vì bị Lạc Bảo Kim Tiền cản trở nên hắn không chỉ lấy được một ít khí cơ của Vân Tiêu, còn lại đều là bảo khí của Lạc Bảo Kim Tiền. Ta là chủ nhân của Lạc Bảo Kim Tiền, ở bên nó vô số năm, bảo khí của nó đã gắn kết với ta từ lâu. Chỉ vì trước đó Lạc Bảo Kim Tiền ở trên người Vân Tiêu nên bí pháp của Lục Áp mới có thể tác động đến nàng. Bây giờ Lạc Bảo Kim Tiền đã về với ta, đương nhiên là có thể dẫn bí pháp sang người ta, vậy là Vân Tiêu sư muội cũng thoát nạn. Còn các ngươi thì không được."
Sống mũi cay cay, Vân Tiêu cảm động nói: "Sư huynh, sao ngài phải làm vậy chứ?"
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng đỏ cả vành mắt, cảm động nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm nói: "Các ngươi đi đi! Ta tự có tính toán, chỉ một đóa kim liên cỏn con không làm gì được ta đâu."
Vân Tiêu lập tức sốt sắng bảo: "Sư huynh, ta đưa ngươi về Tiệt Giáo, sư phụ nhất định sẽ cứu ngươi."
Bích Tiêu cũng vội vàng lên tiếng: "Đúng thế, nhất định là sư phụ có thể cứu sư huynh."
Quỳnh Tiêu dữ dằn nói: "Nhờ sư phụ báo thù cho sư huynh."
Tam Tiêu lập tức trào dâng lòng căm phẫn.
"Không cần làm phiền sư phụ, ta tự có tính toán. Ba vị sư muội, các ngươi đi trước đi!"
Vân Tiêu cuống lên: "Sư huynh, Thánh Nhân ra tay đó, ngài có thể tính toán gì được?"
Bích Tiêu kéo cánh tay Bạch Cẩm, ngân dài giọng nói: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm vươn tay gõ đầu nàng: "Làm nũng cũng không được."
Bích Tiêu bất giác che đầu, đầu vang ong ong, thế mà sư huynh lại gõ đầu mình?
Bạch Cẩm lập tức hoàn hồn, đối phương không phải nha đầu Long Cát. Hắn hắng giọng nói: "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, các ngươi ra ngoài trước đi, ta tự có tính toán riêng."
Dưới sự kiên trì của Bạch Cẩm, Tam Tiêu chỉ có thể rời khỏi cung điện. Ầm ầm! Cửa cung điện đóng lại.
Trước đại điện, Bích Tiêu lo lắng hỏi: "Sư tỷ, giờ phải làm sao đây? Chúng ta có cần quay về tìm sư phụ không?"
Quỳnh Tiêu cũng gật đầu, kiên quyết nói: "Chúng ta lập tức trở về cầu kiến sư tôn, nhất định phải cứu sư huynh."
Giọng nói của Bạch Cẩm thình lình vọng ra từ trong cung điện: "Không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không các ngươi coi chừng đó!"
Vân Tiêu xoay người nhìn cung điện, bất đắc dĩ nói: "Giờ cứ tin tưởng sư huynh trước đã!"
Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trong đại điện. Dưới Thánh Nhân đều là con giun cái dế, nhưng trong đám giun dế cũng có cá thể khác biệt. Có khi là kiến đạn, cắn Thánh Nhân một phát cũng phải đau một lúc lâu, ví dụ như đám người Minh Hà, Hạo Thiên đều là kiến đạn. Có khi là loài mối hợp lực xây tổ cũng khiến Thánh Nhân thấy phiền, ví dụ như Nhân Hoàng. Mà Bạch Cẩm là kiến cưng đáng yêu nhất, đẳng cấp nhất.
Bạch Cẩm khẽ mỉm cười, ung dung nói: "Sư thúc thân ái, ta tiếp nhận ván cờ của ngài, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
...
Trong tịnh thổ chốn thế ngoại, Chuẩn Đề hắt xì liên tục, vừa xoa mũi vừa thắc mắc: "Ai đang nhớ mình thế nhỉ?"
Tiếp Dẫn mở mắt ra cười khẽ: "Chúng sinh tụng niệm Phật hiệu, đây là biểu hiện của sự hưng thịnh của Tây Giáo ta."