Thân ảnh của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề chợt lóe sáng rồi xuất hiện trước thế giới, ngăn chặn Thánh Nhân chi uy của Tam Thanh.
Chuẩn Đề vừa kinh ngạc vừa giận dữ: "Ba vị đạo hữu, các ngươi có ý gì?"
Thông Thiên duỗi tay chỉ vào Chuẩn Đề, phẫn nộ quát: "Chuẩn Đề, tại sao ngươi lại cưỡng ép độ hóa đệ tử của ta?"
Chuẩn Đề lập tức chột dạ, bị phát hiện rồi hả? Nhưng mà Tam Thánh đến chặn cửa chỉ vì một Vân Tiêu tép riu, bọn hắn điên rồi hả?
Chuẩn Đề vội vàng lên tiếng: "Sư huynh, ngài nói gì thế? Ta chẳng biết gì hết! Chẳng lẽ môn hạ đệ tử của ta đã làm chuyện gì chọc giận sư huynh? Mong sư huynh nói cho ta biết, ta nhất định sẽ răn dạy bọn hắn đàng hoàng để xả giận cho ngài."
Thái Thượng ung dung cất lời: "Sư đệ, chúng ta đã đến tận cửa thì ắt đã biết ngọn nguồn, sư đệ chối đây đẩy như vậy mất thân phận lắm."
Tiếp Dẫn chắp hai tay trước ngực cúi đầu thi lễ, đồng thời áy náy nói: "Sư huynh, là chúng ta lỗ mãng, mong sư huynh thứ lỗi."
Thông Thiên giơ tay lên, một đạo kiếm ý tru tiên diệt thần chém tới Tiếp Dẫn. Hắn quát: "Đánh xong rồi nói sau!"
Tru Tiên Kiếm Ý lướt qua Hỗn Độn khiến Hỗn Độn Khí cuộn trào, thoắt cái đã đến đỉnh đầu Tiếp Dẫn.
Kim liên dưới chân Tiếp Dẫn tỏa ra kim quang, kiếm ý giết chóc tru tiên thí thần chém vào đỉnh đầu Tiếp Dẫn lập tức tan biến.
Thái Thượng và Nguyên Thủy cũng dồn dập ra tay, Bàn Cổ Phiên và quải trượng quét qua Hỗn Độn, uy áp vô địch ập về phía hai người.
Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn cuống quít ứng chiến, vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Tuy rằng Tây Giáo độ hóa Vân Tiêu nên không chiếm lý, nhưng cũng không đến mức bị Tam Thanh vây công mới phải. Thánh Nhân hạ thấp thể diện như vậy từ bao giờ thế? Chuyện này hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Toàn thể đại năng chốn hồng hoang đều nhìn vào trong Hỗn Độn, Hỗn Độn Hải cuồn cuộn không ngừng, Hỗn Độn vỡ vụn, địa hỏa thủy phong hỗn loạn, ngũ hành sụp đổ, thời không sinh ra rồi biến mất, dường như đại đạo pháp tắc cũng cúi đầu vào thời khắc này. Đây là một lần đại chiến hiếm hoi giữa các Thánh Nhân, phải nói là lần đầu tiên các Thánh Nhân giao đấu, đông đảo đại năng chăm chú nhìn chiến trường.
...
Lúc này trong trận doanh Tây Kỳ, đám người Khương Tử Nha, Cơ Phát, Lý Tịnh đều đi tới trước lều lớn của Lục Áp.
Lều lớn mở ra, Lục Áp cầm một bông sen trong tay, hoa sen đã nở gần hết chỉ còn lại chỗ nhị hoa khép hờ.
Cơ Phát vội vàng hỏi: "Tiên trưởng, tình hình thế nào?"
Lục Áp khẽ mỉm cười, giọng điệu tràn đầy tự tin: "Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ta, bây giờ ta sẽ đi thu phục Vân Tiêu."
Khương Tử Nha khẽ thở dài.
Lý Tịnh bên cạnh tò mò hỏi: "Tại sao thừa tướng lại thở dài?"
"Chỉ dựa vào một bông sen mà muốn thu phục một đại năng như Vân Tiêu đúng là nằm mơ giữa ban ngày."
Lục Áp nhíu mày nhìn hắn, bực bội cất lời: "Ngươi biết gì về đại pháp phương Tây hả? Nếu thừa tướng không tin thì có thể đi xem!"
"Ngươi có đại pháp của ngươi, ta có đại đạo của ta." Khương Tử Nha nhìn Cơ Phát khuyên nhủ: "Vương Thượng, lát nữa ngươi đừng lên. Theo những nghiên cứu và phát hiện của ta, chẳng những bông sen này không thể hàng phục Vân Tiêu mà ngược lại còn chọc giận nàng, rước lấy họa lớn, đại quân Tây Kỳ ta sẽ gặp nguy hiểm!"
Cơ Phát diễn đạt một cách uyển chuyển: "Thừa tướng à, Lục Áp tiên trưởng thần thông quảng đại, pháp bảo siêu phàm, chưa chắc đã không có cơ hội."
Khương Tử Nha ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, bày ra khí chất siêu phàm thoát tục, ung dung nói: "Vương Thượng, ta có một loại thần thông có thể nhìn thấu quá khứ, tương lai và thời không vô tận, có thể trực tiếp hỏi Thiên Đạo, Thiên Tâm. Ta chỉ nhìn thấy thất bại ở tương lai mà thôi."
Cơ Phát suy tư.
Lục Áp lập tức phẫn nộ quát: "Khương Tử Nha, ta nhịn lâu lắm rồi, hôm nay ta sẽ để ngươi thấy ta trấn áp Vân Tiêu như thế nào."
Hắn vươn tay túm lấy Khương Tử Nha rồi hét lên: "Đi với ta!"
Khương Tử Nha bị Lục Áp lôi kéo, vừa lảo đảo đi ra ngoài vừa giãy giụa nói: "Buông tay, ngươi buông tay cho ta!"
"Tiên trưởng bớt giận!"
"Tiên trưởng, thừa tướng vô ý lỡ lời mà thôi."
...
Đám người Cơ Phát lên tiếng khuyên giải, vội vàng chạy theo phía sau.
Sau khi mọi người ra khỏi địa doanh, Lục Áp kéo Khương Tử Nha lên trước. Đám người Cơ Phát hơi do dự, cuối cùng tất cả đều đứng trước cổng đại doanh, không ai đi cùng.
Lục Áp quay đầu liếc nhìn, đám người Cơ Phát nở nụ cười khích lệ.
Trong lòng Lục Áp lập tức bùng lên một ngọn lửa không tên. Theo như trong dự liệu, đáng lẽ ra bây giờ vốn phải là thời khắc huy hoàng của hắn, hắn được mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt. Nhưng hiện tại thế nào? Ai ai cũng tránh xa hắn như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, tất cả là tại Khương Tử Nha.
Lục Áp thả tay Khương Tử Nha ra rồi gào lên: "Khương Tử Nha, ngươi hãy xem cho kỹ, đây chính là đại pháp phương Tây chúng ta, không phải thứ các ngươi có thể hiểu được." Hắn sải bước đi về phía trước.
Khương Tử Nha đứng tại chỗ. Hừ hừ, hắn cười gằn. Đại pháp phương Tây ư? Ma Thần vĩ đại đã nhìn thấy tương lai của ngươi từ lâu rồi.
Lục Áp đi tới trước Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận rồi hét to: "Vân Tiêu, ta tới rồi đây! Ngươi còn không ra quy y cùng ta."