Lục Áp giơ tay nâng Tam Bảo Kim Liên, kim liên xoay chầm chậm trên Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, từng cánh sen nở rộ lấp lánh, cả đóa sen đã nở hoàn toàn, thần quang tam sắc lưu chuyển, tiếng Phạn âm ngâm xướng vang vọng khắp đất trời, từng dòng kinh văn lấp lánh phát ra từ nhị hoa trong kim liên, xoay vòng giữa hư không rồi di chuyển về phía Ngũ Long Quan của Ân Thương, không ngừng chui vào trong cung điện trong Ngũ Long Quan và tràn vào trong cơ thể Bạch Cẩm.
Vù! Ba đạo hư ảnh xuất hiện xung quanh Bạch Cẩm. Thái Thượng giáo chủ, Nguyên Thủy giáo chủ, Thông Thiên giáo chủ, ba hư không đứng theo hình tam giác, toàn bộ kinh văn gần đó đều mờ dần rồi biến mất.
Trên sa trường, Lục Áp ngạc nhiên nhìn kim liên, sao lại không có phản ứng?
Hắn lại hô to lần nữa: "Vân Tiêu mau mau quy y!"
Kim liên bay về phía Ngũ Long Quan, kinh văn tản ra ngày càng nhiều, không ngừng tràn vào Ngũ Long Quan.
Ầm! Bỗng nhiên kim niên vỡ nát, một làn sóng dao động cuốn trên không trung.
Phụt! Lục Áp phun ra một ngụm máu tươi như thể đã chịu đòn nghiêm trọng, sau đó quỳ bịch một chân trên đất, đầu bù tóc rối.
Khương Tử Nha bình tĩnh lùi lại đến bên cạnh Cơ Phát, vừa vuốt râu vừa cảm thán: "Vương Thượng, ta đã bảo là hắn nhất định sẽ thất bại mà."
Cơ Phát cảm khái: "Thừa tướng hiểu biết sâu rộng như biển cả.
Haiz, thật ra ta cũng không tin một đóa kim liên nhỏ bé có thể trấn áp ba vị tiên tử Vân Tiêu."
Trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận cuồn cuộn cát vàng, Tam Tiêu nương nương đứng trên Bát Quái Trụ nhìn kim liên vỡ tan tành, trong lòng cũng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Bích Tiêu hưng phấn reo lên: "Đại tỷ, sư huynh thật sự phá được kim liên kìa!"
Vân Tiêu nở nụ cười khẽ khàng: "Bây giờ xem chúng ta đây!"
Nàng vung tay lên, ầm ầm... Cửu Khúc Hoàng Hà Trận khổng lồ chấn động, một dòng sông dài cuồn cuộn lượn vòng, từ một trận pháp chiếm cứ biến thành một dòng sông dài mênh mông cuồn cuộn có thể chuyển động.
Lục Áp kinh hãi: "Không ổn rồi!" Hắn hóa thành cầu vồng chạy trốn về phía Tây.
Giọng nói vang dội của Vân Tiêu văng vẳng trong thiên địa: "Lục Áp, ngươi giở trò lén lút hại người, hôm nay ta há có thể tha cho ngươi."
Hoàng hà mênh mông cuồn cuộn nổ ầm, cát vàng trôi nổi giữa thiên địa, trải khắp mười vạn dặm bao phủ cả thiên địa, phong tỏa không gian, dường như mười vạn dặm thiên địa đều hóa thành dòng sông hoàng hà, Lục Áp biến thành hồng quanh cũng bị ép hiện hình.
Cả binh lính Tây Kỳ lẫn binh lính Ân Thương đều hoảng loạn, hoang mang nhìn từng khối cát đá trôi nổi xung quanh.
Vân Tiêu nương nương đứng trên Bát Quái Đài cao ngất nhìn chằm chằm vào Lục Áp, nàng quát: "Lục Áp, hôm nay sao ta có thể để ngươi trốn thoát?"
Trong tay Lục Áp xuất hiện một chiếc Hồng Hồ Lô. Hắn hô to: "Mời bảo bối xoay người!"
Một tia sáng trắng bay từ trong hồ lô ra phóng về phía Vân Tiêu, nó đi đến đâu chém nát cát đá đến đó, tựa như xé rách không gian, thoáng cái đã đến trước mặt Vân Tiêu.
Đột nhiên trước mặt Vân Tiêu xuất hiện một chiếc Hỗn Nguyên Kim Đấu, tia sáng trắng bắn vào trong kim đấu rồi biến mất tăm.
Vân Tiêu vung tay lên, kim đấu bay ra trôi lơ lửng, xoay tròn gữa thiên địa tràn ngập cát vàng. Vô số cát bụi bay nhanh trở lại kim đấu hình thành một dòng hoàng hà lớn bao vây Lục Áp.
Lục Áp hoảng sợ nhìn trái ngó phải, trong tầm mắt hắn toàn là hạt cát chảy dài vô tận. Trên người hắn chợt lóe lên ánh sáng trắng, tiếp đó hắn hóa thành một con Kim Ô bay lên trời, phóng ra Đại Nhật Chân Hỏa, muốn xông ra khỏi vòng vây của Cửu Khúc Hoàng Hà.
Thế nhưng Cửu Khúc Hoàng Hà càng lúc càng nhỏ lại hình thành một vòi rồng cát bụi cỡ nhỏ chứa ánh lửa leo lắt chui vào trong Hỗn Nguyên Kim Đấu.
Hỗn Nguyên Kim Đấu xoay tròn, ba đóa hoa sen mọc trên Hỗn Nguyên Kim Đấu rồi vỡ tan. Ngũ khí tán loạn tản ra từ trong Hỗn Nguyên Kim Đấu, trở về với thiên địa.
Lục Áp bị phế hết tu vi ngã từ Hỗn Nguyên Kim Đấu xuống bên dưới, xoay tròn từ độ cao nghìn mét rơi bịch xuống mặt đất tạo thành một cái hố lõm sâu.
Trong hố sâu, Lục Áp lảo đảo đứng dậy, ngẩng đầu giận dữ la hét: "Vân Tiêu, ngươi dám phế tu vi của ta."
Trong tay Vân Tiêu ngưng hiện một thanh Tiên Kiếm, nàng lạnh lùng đáp trả: "Ta không chỉ muốn phế tu vi của ngươi mà còn muốn chém chết ngươi."
Toàn thân Lục Áp ớn lạnh, đầu bù tóc rối đứng trong hố sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Tiêu, trong lòng bất giác trào dâng cảm xúc sợ hãi vì nàng thật sự nổi sát tâm.
"Vân Tiêu, dừng tay!" Một giọng nói vang bên tai Vân Tiêu.
Vân Tiêu khựng lại, lộ rõ vẻ không cam lòng: "Sư huynh, thiếu chút nữa hắn đã hại chúng ta."
"Lục Áp có thân phận đặc biệt, ta có thể giết hắn nhưng ngươi thì không, hậu họa khôn cùng đó!"
Vân Tiêu vừa tức giận vừa không cam lòng nhưng buông trường kiếm trong tay ra. Nàng phất tay, Lục Áp biến thành một bức sa điêu giãy giụa với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường.
...
Trước đại doanh Tây Kỳ, Cơ Phát hoảng sợ nói: "Thừa tướng, Lục Áp đạo quân cũng thất bại, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
Vân Tiêu quay đầu nhìn quân doanh Tây Kỳ, vô số tướng lĩnh Tây Kỳ đều sợ hết hồn, rụt vai lại, ngoan như chim cút.
Cơ Phát cũng run lên vì sợ hãi, cuống quít thì thầm: "Thừa tướng, mau nhìn kìa! Nhìn sang đây, nàng nhìn sang đây!"
Khương Tử Nha vuốt râu, tự tin cất lời: "Vương Thượng không cần lo lắng, ta đã biết Lục Áp sẽ bại nên đã chuẩn bị từ trước." Hắn chìa tay ra, một bức tranh bằng da thú xuất hiện trên lòng bàn tay hắn.