“Ba vị sư huynh, như vậy được rồi chứ?”
Thái Thượng mỉm cười gật đầu: “Thiện!”
Nguyên Thủy nghiêm túc nhìn Tiếp Dẫn nói: “Nếu đã là hiểu lầm thì gỡ bỏ là được nhưng ta không hy vọng loại hiểu lầm này xảy ra lần thứ hai.”
Tiếp Dẫn chắp tay trước ngực thi lễ, cúi đầu nói: “Đa tạ sư huynh dạy bảo!”
Kim Phật to lớn cũng cúi đầu chắp tay thi lễ, sau đó hai người phiêu nhiên mà đi.
Thông Thiên nhìn về phía Bạch Cẩm, hừ một tiếng nói: “Trở về với ta, bớt chạy lung tung đi, tránh cho sau này chết như thế nào cũng không biết.”
Bạch Cẩm thành thật đáp: “Vâng!” Đu sao người nên cứu cũng đã cứu, chỉ còn lại chính hắn.
Nguyên Thủy nhìn Thông Thiên, bảy ra dáng vẻ Nhị ca uy nghiêm răn dạy: “Thông Thiên, sau khi trở về lập tức để tất cả để tử của ngươi ra ngoài ứng kiếp.”
Thông Thiên không vui nói: “Nguyên Thủy, ta đã cho ngươi mặt mũi rồi, đệ tử Xiển Giáo ngươi dẫn xuất sát kiếp thì chính ngươi tự giải quyết, đừng bắt đệ tử ta ra chịu tội thay.”
Nguyên Thủy quát: “Thông Thiên, tình huống hiện tại của Tiệt Giáo ngươi như thế nào, lẽ nào ngươi lại không biết? Đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.”
“Ta tự có tính toán, liên quan gì tới ngươi!” Thông Thiên phất tay áo lên, mang theo Bạch Cẩm rồi biến mất.
Bên trong hỗn độn, Nguyên Thủy quay đầu nhìn Thái Thượng, tức giận nói: “Đại huynh, ngươi xem thái độ của hắn này.”
Thái Thượng lấy tay nâng trán, bất lực nói: “Đừng nói nữa, đau đầu.”
“Đại huynh, ngươi nên quyết đoán sớm một chút, không thể để Thông Thiên tùy ý làm ẩu được.”
“Ài, ta biết!”
…
Một bên khác, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề trở về Tinh thổ thế giới.
Kim Phật to lớn nhạt dần rồi biến mất, hiện ra thân hình Chuẩn Đề mặt mũi bầm dập, hai mắt đen thui. Tuy không tính là bị thương gì nhưng cũng vô cùng chật vật.
Tiếp Dẫn áy náy nói: “Sư đệ, vất vả cho ngươi rồi.”
Chuẩn Đề khoát tay nói: “Vì đại hưng của Tây Phương Giáo ta, không tính là gì cả. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta vẫn chưa rõ lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gương mặt hắn lóe lên quang mang rồi khôi phục lại.
Hai người đi đến bên Công Đức Trì ngồi xếp bằng trên một tảng đá, Công Đức Trì xoay tròn tạo thành một vòng xoáy, bên trong là Thủy Liên Đài chậm rãi nâng lên, Lục Áp đứng ngay bên trên Thủy Liên Đài.
Lục Áp ngẩng đầu nhìn hai vị giáo chủ, vội vàng chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Bái kiến sư tôn, bái kiến sư bá.”
Thanh âm thật lớn của Chuẩn Đề vang vọng trong thiên địa: “Lục Áp, ta truyền Tam Bảo Kim Liên cho ngươi, mệnh ngươi đi trấn áp Vân Tiêu, ngươi có hành động đúng theo trình tự hay không?”
Lục Áp cung kính nói: “Sư tôn minh giám, đệ tử tiến đến Tây Kỳ lấy ra một tia khí cơ của Vân Tiêu ở trong Hoàng Hà Trận rồi trồng vào Tam Bảo Kim Liên. Tù đầu đến cuối không chút sai lầm nhưng sau đó Tam Bảo Kim Liên lại không thể độ háo Vân Tiêu, đệ tử cũng rất không hiểu.”
Tiếp Dẫn nói: “Đó là vì thứ ngươi lấy là khí cơ của Bạch Cẩm.”
Lục Áp ngạc nhiên nói: “Bạch Cẩm?” Sau đó lại vội vàng lắc đầu nói: “Khởi bẩm sư tôn, tuyệt đối không có khả năng này. Bên trong Cửu Khúc Hoàng Hà trận chỉ có Tam Tiêu, không hề có Bạch Cẩm. Ta chắc chắn đã lấy khi cơ từ trên người Vân Tiêu, điều này tuyệt đối không sai được.”
Tiếp Dẫn nói: “Vậy thì hơi kỳ lạ rồi, bây giờ Tam Bảo Kim Liên lại tác dụng trên người Bạch Cẩm, Tam Thanh đến đây hỏi tội bị ta cản trở về.”
Lục Áp cả kinh kêu lên: “Sao có thể như vậy chứ?”
Chuẩn Đề suy tư một lát rồi cười ha hả nói: “Thật là một tiểu sư điệt giảo hoạt, chúng ta đều bị hắn lừa cả rồi. Tam Bảo Kim Liên là do chính hắn đã tự chuyển dời lên người bản thân.”
Tiếp Dẫn nhớ tới lúc nhìn thấy Bạch Cẩm trông hắn rất ủy khuất, vô cùng đáng thương, đơn thuần chất phác, thoạt nhìn không giống như loại người giảo hoạt kia! Hắn lắc đầu nói: “Nếu Tam Bảo Kim Liên thực sự hấp thu khí cơ của Vân Tiêu thì chắc chắn không thể chuyển dời lên người khác được.”
“Vậy cũng không khó lý giải, nếu Bạch Cẩm cho Vân Tiêu một kiện hộ thân chi bảo, vào lúc Lục Áp lấy đi khí cơ có thể đã lấy bảo khí ra. Bảo khí tương liên với khí cơ của Bạch Cẩm, như vậy thì có thể chuyển đi.”
Tiếp Dẫn giật mình nói: “Hóa ra là như vậy.” Hắn bất đắc dĩ cười khổ nói: “Vậy thì đáng tiếc Lục Căn Thanh Tịnh Trúc rồi.”
Trên Thủy Liên, Lục Áp cũng đã nghe ra đầu đuôi bèn áy náy nói: “Đều do đệ tử làm không chu toàn đã liên lụy tới sư tôn và sư bá.”
Chuẩn Đề nói: “Không sao, ngươi cũng đã làm hết sức, chỉ do Bạch Cẩm quá giảo hoạt, vậy mà tính toán lên người ta, còn không biết xấu hổ giả vờ ủy khuất muốn đền bù. Kẻ lắm âm mưu quỷ kế trên hồng hoang có rất nhiều nhưng cũng chỉ có một Bạch Cẩm không cần mặt mũi như vậy.”
Tiếp Dẫn cũng gật gật đầu, Tiên Thần hồng hoang coi trọng mặt mũi, âm thầm tính toán cũng là một trong những thủ đoạn nhưng không cần mặt mũi như Bạch Cẩm thì đúng là không có.
Lục Áp nói: “Sư tôn, đệ tử bị Vân Tiêu chém đi Thượng Đỉnh Tam Hoa, phế đi ngũ khí trong ngực, phải làm thế nào cho phải?”
Tiếp Dẫn bình thản nói: “Không phá thì không xây được, phá rồi lại lập.”
Lục Áp chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: “Đệ tử đã hiểu.”