“A Di Đà Phật!” Tiếp Dẫn vung tay lên, Tiếp Dẫn Bảo Tràng bắn về phía Lục Đạo Luân Hồi. Ầm! Lục Đạo Luân Hồi va chạm với Bảo Tràng, uy lực đáng sợ càn quét toàn bộ Tịnh thổ thế giới, vô số Tiên Thiên Linh Căn đều bị hủy diệt trong dư âm.
Đại năng viễn cổ vừa khôi phục lại liền đáng tới Tịnh thổ thế giới, thần uy hiển hách.
Chuẩn Đề nhất thời giận dữ quay người đánh về phía đại năng viễn cổ, đưa tay nhấc chân phát ra Thánh Nhân chi uy, không một người có thể địch quá một chiêu.
Chuẩn Đề vừa thắng đại năng viễn cổ, bên này hồng sắc tú cầu lại nháy mắt mà động đập về phía Tịnh thổ thế giới.
Tiếp Dẫn bước ra một bước ngăn trước hồng sắc tú cầu, đánh ra một quyền. Ầm! Hồng sắc tú cầu lập tức liền bị đánh bay.
Cứ như vậy, Bình Tâm nương nương công Tây thì Nữ Oa nương nương liền đánh Đông, Bình Tâm nương nương công Bắc thì Nữ Oa nương nương liền đáng Nam. Vừa chạm liền thu, ăn ý phối hợp khiến Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thở không ra hơi. Cũng không phải là Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề yếu hơn Bình Tâm nương nương và Nữ Oa nương nương, mà chính là bảo vệ khó hơn rất nhiều so với phá hoại.
…
Sau một hồi lâu, thế ngoại thế giới cực lạc đã trở thành một mảnh hỗn độn, bị hủy hoại nghiêm trọng.
Ầm! Tiếp Dẫn Bảo Tràng va chạm với hồng sắc tú cầu, Lục Đạo Luân Hồi va chạm với Thất Bảo Diệu Thụ. Bốn kiện chí bảo của Thánh Nhân đảo loạn hỗn độn, đại đạo sụp đổ, ở trong hỗn độn diễn ra cảnh tượng hỗn độn sụp đổ.
Đột nhiên hồng sắc tú cầu và Lục Đạo Luân Hồi thoát thân mà ra, cùng nhau phóng xuống Tịnh thổ thế giới.
Thân ảnh Chuẩn Đề Thánh Nhân ngăng trước Tịnh thổ thế giới, tay vừa kết ấn vừa quát: “Nhất Niệm Hoa Khai!”
Trong Hỗn Độn Hải sinh trưởng ra vô số Kim Liên.
Hồng sắc tú cầu và Lực Đạo Luân Hồi Bàn công vào bên trong Kim Liên, nháy mắt liền chém ra một thông đạo, vô số Kim Liên vỡ nát.
Toàn thân Chuẩn Đề Thánh Nhân run lên, đồng thời đối mặt với hai tôn Thánh Nhân, áp lực cường đại này không phải thứ mà Chuẩn Đề Thánh Nhân có thể chịu đựng nổi.
Tay Chuẩn Đề Thánh Nhân khẽ chuyển, quát: “Chuyển!”
Ầm! Hồng sắc tú cầu và Lục Đạo Luân Hồi Bàn đụng vào nhau. Trong chốc lát, toàn bộ Kim Liên đều bị phá hủy, hai kiện chí bảo không ngừng giằng co trong hỗn độn.
Chuẩn Đề khẽ thả lỏng, tay vẫy Thất Bảo Diệu Thụ bay tới, thời thời khắc khắc cảnh giác hai kiện chí bảo của Thánh Nhân lại tập sát lần nữa.
Trong lúc giằng co, hồng sắc tú cầu và Luân Hồi Bàn không hề nhường nhịn nhau.
Thanh âm cao lãnh của Nữ Oa nương nương truyền ra: “Bình Tâm, ngươi tới đây làm gì?”
Thanh âm êm ả của Bình Tâm nương nương truyền ra từ Lục Đạo Luân Hồi Bàn: “Hậu bối của ta bị bắt nạt, đương nhiên ta phải đòi cho hắn một cái công đạo, ngược lại ngươi tới làm gì?”
Nữ Oa nương nương hừ lạnh một tiếng nói: “Hậu bối của ngươi? Ai?”
“Đương nhiên là Bạch Cẩm.”
Nữ Oa nương nương gầm lên: “Thật vô sỉ! Bạch Cẩm là đệ tử của Thông Thiên, sư chất của ta, từ bao giờ lại trở thành hậu bối của ngươi rồi?”
Bình Tâm nương nương hừ một tiếng, bất thiện nói: “Ta và thế hệ của Tam Thanh có luân giao, tất nhiên hắn chính là sư điệt của ta, ngươi mới vô sỉ.”
Hồng sắc tú cầu và Lục Đạo Luân Hồi Bàn nháy mắt mà động, kéo dài khoảng cách rồi lại xong vào một lần nữa.”
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Hai kiện chí bảo của Thánh Nhân va vào nhau, nếu như nói lúc nãy giao chiến với Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề chỉ là vì muốn trút giận một phen, thì bây giờ lại thể hiện rõ sát cơ và hung lệ.
Tiếp Dẫn xuất hiện bên cạnh Chuẩn Đề, nghi hoặc hỏi: “Bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Chuẩn Đề lắc đầu nói: “Không biết!”
Bọn hắn cúi đầu nhìn xuống Tịnh thổ thế giới rách nát, trong lòng cực kỳ bi thương. Những nội tình mà hắn vất vả thu thập được! Bây giờ mất hết rồi, tên Bạch Cẩm đáng ghét, rõ ràng nhân quả đã hết nhưng lại đi tìm Nữ Oa và Bình Tâm cáo trạng, không chút phẩm đức!
Hồng sắc tú cầu và Lục Đạo Luân Hồi Bàn càng đánh càng xa, dần dần tiến sâu vào trong hỗn độn rồi biến mất, chỉ còn Hỗn Độn Hải vẫn đang chấn động chứng minh hai vị nữ thần đã đại chiến rất lâu mới kết thúc.
“Ài…” Bên trong Tịnh thổ thế giới rách nát, Tiếp Dẫn Thánh Nhân thở dài một hơi, bi thương nói: “Bao giờ phương Tây chúng ta mới đại hưng chứ!”
…
Trên Tam Quang Tiên Đảo tại Đông Hải, Bạch Cẩm phụng mệnh bế quan nằm trên ghế ngủ.
Hắt xì!
Hắt xì!
…
Đột nhiên Bạch Cẩm nhảy mũi đến mấy lần, giật mình tỉnh dậy sờ sờ mũi của bản thân, thầm nói: “Kỳ lạ? Sao lại cảm thấy có chút hoảng hốt, phảng phất như có chuyện lớn gì đó sắp không ổn rồi.”
Sau đó hắn lại tự an ủi bản thân: “Không sao, không sao, hắn là vì Phong Thần Chiến sắp triển khai đại chiến.”
…
Rạng sáng mấy ngày sau, một tiếng phượng hót vang lên trên Điểu Sào.
Bạch Cẩm vội vàng đi ra ngoài, liền thất Thải Thượng tiên tử, được Nữ Oa nương nương phái tới đứng trên đám mây.
Bạch Cẩm cười nói: “Thải Phương tiên tử, ngài tới đây làm gì vậy?”
Thải Phương tiên tử ao ước nhìn Bạch Cẩm một chút, cười nói: “Nương nương có ý chỉ truyền xuống.”
Bạch Cẩm trịnh trọng chắp tay thi lễ nói: “Đệ tử cung kính nghe pháp chỉ của nương nương.”