Thanh Loan thì thầm: “Nương nương có lời, Bạch Cẩm của Tiệt Giáo thông minh hơn người, phúc duyên thâm hậu nhưng lại chậm chạp không thể bước vào cánh cửa đại đạo, đây là vì không bố trí nhiều thời gian cho tu hành. Vì vậy người đặc biệt ban thưởng một quyển ‘Tạo Hóa Thánh Kinh’, lệnh cho Bạch Cẩm sao chép một vạn lần để sớm ngày ngộ đạo.”
Bạch Cẩm ngẩng phắt đầu lên nhìn Thải Phượng, khó mà tin được nói: “Một vạn lần?”
Thải Phương gật gật đầu, ao ước nói: “Sư huynh, nương nương rất ít quan tâm tới việc tu hành của người khác.”
Nàng duỗi hai tay ra, một quyền kinh thư màu trắng hiện lên trên tay, nói: “Sư huynh, nhận lấy kinh thư đi!”
Bạch Cẩm tự an ủi mình ở trong lòng: “Không sao cả, không phải chỉ một vạn lần thôi sao? Một pháp thuật là giải quyết được.”
Sau khi nắm chắc trong lòng liền có cảm giác, đừng nói là một vạn lần, cho dù có là trăm triệu lần cũng không sao cả. Hắn chắp tay mừng rỡ nói: “Đa tạ nương nương, nương nương ân đức, đệ tử khắc trong tâm khảm.”
Kinh thư từ từ bay ra khỏi tay Thải Phương rồi rơi vào trước mặt Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm dùng hai tay nhận lấy kinh thư, thật không hổ là kinh thư của Thánh Nhân, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, hẳn là đáng giá không ít Công Đức Kim Tiền đó!
Thải Phượng giật mình nói: “Đúng rồi, nương nương nói muốn sư huynh tự tay sao chép, tuyệt đối không thể vận dụng pháp thuật, càng không thể dùng phân thân, nương nương có thể thấy được.
Nụ cười của Bạch Cẩm đông cứng lại trên mặt. Nương nương muốn hắn mệt chết sao? Sau đó lại cảm thấy may mắn, may là nương nương không có quy định thời gian, có thể từ từ mà chép, một năm chép một lần cũng chép xong, không quá đáng ngại. Lúc này hắn mới cung kính đáp: “Đệ tử nhất định sẽ tuần theo mệnh lệnh của nương nương nghiêm túc chép kinh văn.”
Thải Phượng lại giật mình kêu lên: “Đúng rồi, nương nương còn nói ngái nhanh chóng chép, nương nương sẽ kiểm tra bất chợt.”
Hai mắt Bạch Cẩm tối đen, trong lòng đau xót, phảng phất như nghe thấy được thanh âm tan nát cõi lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn Thanh Loan, ngươi cố ý à?
Thải Phượng tiên tử ao ước nói: “Có thể được nương nương quan tâm, sư huynh ngài là người đầu tiên trên hồng hoang đó! Sư huynh, ngài nhất định phải tu hành cho tốt, chớ có để nương nương thất vọng!”
Bạch Cẩm hữu khí vô lực nói: “Nương nương còn dặn dò gì không?”
“Không! Sư huynh, ta cáo từ trước, ngươi nhất đi phải nghiêm túc chép kinh thư đó!”
“Tạm biệt sư muội!”
Bạch Cẩm đưa mắt nhìn Thải Phượng rời đi, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ lên nhìn trời, sinh lòng bi thương, dường như trở lại lúc còn đi học ở kiếp trước bị phạt chép phạt. Thật oan uổng! Ta không có làm gì cả mà.
Nhìn một chút, đột nhiên Bạch Cẩm lại phát hiện trên bầu trời có một cái chấm đen nhỏ, chấm đen đó rất nhanh liền mở rộng ra hình thành một hố đen tĩnh mịch.
Một tôn đại hán không đầu đi ra, trầm thấp nói: “Bạch Cẩm!”
Bạch Cẩm kinh ngạc nói: “Hình Thiên, sao ngươi lại tới đây?”
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác không ổn.
Hình Thiên nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm nói: “Nương nương có ý chỉ truyền xuống.”
Bạch Cẩm vội vàng chắp tay thi lễ nói: “Đệ tử cung kính nghe ý chỉ của nương nương.”
Hình Thiên duỗi tay ra, trên tay hiện lên một bản kinh thư ám kim sắc, nói: “Đây là kinh thư do nương nương viết, tên là ‘Lục Đạo Luân Hồi Kinh’, ẩn chứa Lục Đạo Luân Hồi Chí Lý.”
Cảm giác không ổn ở trong lòng Bạch Cẩm càng rõ rệt hơn, hắn gượng cười nói: “Kinh thư của nương nương đương nhiên là rất tốt.”
“Hừ! Nương nương lệnh cho ngươi chép kinh thư một vạn lần, còn không mau tạ ơn nương nương.”
Bạch Cẩm bi thương, quả nhiên lại như vậy, vì sao lại phạt hắn chép kinh văn chứ? Hắn bị oan mà! Nhưng rồi vẫn cung kính nói: “Đệ tử tạ ơn nương nương, nhất định sẽ tận tâm chép, tuyệt đối không lười biếng.”
Thân ảnh Hình Thiên lóe lên rồi xuất hiện trước mặt bạch cẩm, hai ngực nhìn chằm chằm Bạch Cẩm nói: “Tuy ta không biết ngươi nghịch ra thủ đoạn gì lừa được kinh thư của nương nương vào tay nhưng ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm nhục kinh thư. Nương nương bảo ngươi chép một vạn lần thì ngươi phải chép một vạn lần, tuyệt đối không được vận dụng phép thần thông.”
Hắn đưa tay chỉ chỉ hai ngực của mình, rồi lại chỉ chỉ Bạch Cẩm nói: “Ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Bạch Cẩm lui lại một bước, gượng cười nói: “Lão huynh, hay là ngươi mang kinh thư về đi? Ta tuyệt đối sẽ không tranh đoạt với ngươi.”
“Sau đó ngươi lại đến U Minh thế giới tìm nương nương cáo trạng!”
Hình Thiên nhìn chằm chằm Bạch Cẩm, cái rốn cười một tiếng rồi nói: “Bạch Cẩm, ta đã sớm nhìn thấu ngươi rồi, chút trò xiếc vặt kia của ngươi ở trước mặt ta cũng chỉ là một loại trò đùa.”
Bạch Cẩm im lặng, ta là loại người sẽ đâm thọc sau lưng người khác sao? Ngươi nhìn lầm ta rồi, ta thế nhưng là lang quân Tiểu Bạch Cẩm thuần phác trứ danh hồng hoang.
Hình Thiên một tay cầm lấy ‘Lục Đạo Luân Hồi Kinh’ đưa ra, quát: “Cầm lấy!”
Bạch Cẩm buồn buồn nhận lấy kinh thứ.
Hình Thiên xoay người đi về phía bầu trời, đứng ở hố đen nhìn Bạch Cẩm, chỉ chỉ hai ngực của mình rồi lại chỉ chỉ Bạch Cẩm, trầm giọng nói: “Bạch Cẩn, ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi.” Hắn lui lại một bước rồi chui vào trong hố đen.
Bạch Cẩm lấy một cuốn kinh thứ khác ra, một bản ‘Lục Đạo Luân Hồi Kinh’ và một bản ‘Tạo Hóa Chân Kinh’, cả hai đều phải chép một vạn lần, hắn đã tạo nghiệt gì vậy chứ!