Hồng Quân nhìn sang hai Nhị Thánh phía Tây, đạm nhiên nói: “Phật hưng Huyền ẩn, đây là số trời, Phật giáo làm hưng một lượng kiếp nhưng lần này hai người các ngươi lại phá hủy hồng hoang, dẫn đến nhân quả gia thân ngập trời, trong lúc Phật giáo hưng thịnh sẽ gặp bốn lần diệt phật chi kiếp.”
Chuẩn Đề gấp gáp không cam lòng nói lớn: “Lão sư!”
Hồng Quân khẽ lắc đầu, nói: “Đây cũng là thiên mệnh!”
Tiếp dẫn chắp tay trước ngực, cúi đầu đáp: “Đa tạ sư tôn đề điểm, ta đồng ý.”
Hồng Quân nhìn về phía đại địa Hồng Hoang đã bể tan tành, nói: “Hồng Hoang phá toái, bây giờ phải lập lại thiên địa, phân chia tam giới. Trấn Nguyên Tử, ngươi lấy Địa Thư ổn định đại địa.”
Bên trong Ngũ Trang Quán, Trấn Nguyên Tử chắp tay thi lễ rồi ném Địa Thư trong tay ra, hóa thành một đạo hoàng quang phi tốc khuếch tán bao trùm lấy đại địa hồng hoang, đại địa sụp đổ lập tức được củng cố.
Sau đó chư vị Thánh Nhân ra tay, thi triển vô thượng vĩ lực, hội tụ Đông Tây Nam Bắc, bốn khối đại địa lớn nhất bị phá nát thành đại địa hồng hoang.
Tiện tay nhào nặn những mảnh vụn nhỏ hóa thành một khỏa tinh thần thế giới ném vào trong tinh không, tự động vận chuyển.
Để tái tạo lại hồng hoang phải xây dựng lại địa mạch. Nó là một công trình hùng vĩ, cho dù là Thánh Nhân ra tay thì cũng tiêu phí ba năm mới hoàn tất cải tạo hồng hoang đại địa lần nữa, thiên địa đại biến.
m thanh to lớn của Hồng Quân vang lên trong thiên địa: "Hồng Quân ta hôm nay phân chia tam giới, một là Thiên Giới ở tầng trời thứ ba mươi ba, là nơi ở các vị tiên thần trên Thiên Đình. Một là Địa Tiên Giới, Địa Tiên Giới phân thành Tứ Đại Bộ Châu gồm Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Chiêm Bộ Châu và Bắc Câu Lô Châu. Một là Tinh Không Nhân Gian Giới, tinh thần nhiều tựa hằng sa, mạt pháp thế giới. Đến lúc này, tam giới tách rời!"
Vô lượng chúng sinh đều cung kính chắp tay bái nói: "Đạo Tổ muôn năm!"
Hồng Quân Đạo Tổ nhìn chư vị Thánh Nhân nói: "Uy lực của Thánh Nhân đã vượt quá giới hạn hồng hoang. Sau này Thánh Nhân sẽ ở thiên ngoại, không gặp lượng kiếp thì không được vào hồng hoang."
Tam Thanh chắp tay hành lễ, nói: "Tuân lệnh sư tôn!"
Dù Nhị Thánh của Phật môn không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể chắp tay trước ngực bái nói: "Tôn theo pháp dụ của Đạo Tổ!"
Nữ Oa nương nương trừng mắt, cả kinh nói lớn: "Lão sư, sau Vu Yêu lượng kiếp, người đã lệnh cho đệ tử bế quan một lượng kiếp, hiện tại vất vả lắm mới vượt qua được, người lại muốn tất cả Thánh Nhân ra thiên ngoại, để đệ tử tiếp tục bế quan, đệ tử không phục."
Hồng Quân ho khan một tiếng, chuyện này thật sự không đúng lắm! Hắn uy nghiêm nói: "Các ngươi không được lưu lại Địa Tiên Gới phải nhanh chóng rời đi!" Sau khi nói xong, thân ảnh trở nên nhạt dần rồi biến mất.
Nữ Oa Nương Nương nhất thời hét lớn: "Lão sư đừng chạy!" Thân ảnh của Nữ Oa cũng mờ dần rồi biến mất, đuổi theo Hồng Quân Đạo Tổ. Mấy vị Thánh Nhân còn lại đứng giữa không thiên khung của hồng hoang, mặt đối mặt.
Thái Thượng cảm thán nói: "Thủ đoạn của hai vị đạo hữu không tồi! Lại lừa qua lừa lại bọn ta!"
Chuẩn Đề chắp tay trước ngực, khóe môi nhếch lên, cười ôn hòa nói: "Bần tăng vốn không có ý định giấu diếm chư vị sư huynh, không phải sư huynh đã sớm biết chuyện tiếp nhận khí vận của Tiệt Giáo sao?"
Thái Thượng nhỏ giọng nói: "Nhưng lại phản bội huyền môn..."
Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh giọng cắt đứt: "Đại huynh, chúng ta đi!"
Thông Thiên cũng quát lớn: "Bạch Cẩm, đi!"
Bạch Cẩm điều khiển tường vân, bay đến trước mặt chư Thánh, chắp tay hành lễ nói: "Bái kiến chư vị sư bá, sư thúc!"
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề mỉm cười thi lễ, trong mắt đều mang theo vẻ tiếc nuối, đáng tiếc ngươi không theo ta đến phía Tây.
Thông Thiên nói: "Chúng ta đi!" Sau đó hắn mang theo Bạch Cẩm rời khỏi.
Thái Thượng nhìn về phía Thông Thiên, bỗng cười nói: "Người quen khắp thiên hạ, tri kỷ chỉ hai người." Rồi hắn quay đầu đi về phía Nam.
Thần sắc Nguyên Thủy khẽ động nhìn Thông Thiên giáo chủ, nói: "Chứng kiến sự phồn vinh của hồng hoang nhưng ta chỉ nhớ tới một ngọn cỏ ở Côn Luân Sơn." Rồi hắn cũng đi về phía Nam.
Trong lòng Thông Thiên khẽ động, bọn hắn nói như vậy là có ý gì, đang lấy lòng ta sao? Đúng là nực cười, phá hủy Tiệt Giáo của ta, bây giờ lấy lòng còn được sao? Hừ lạnh nói: "Nhạt nhẽo."
Bạch Cẩm ở bên cạnh cười gượng hai lần, có chút chột dạ, vội vàng nói: "Sư tôn, chúng ta mau trở về đi! Ở đây đệ tử sợ."
Thông Thiên phất tay áo lên, hai người lập tức biến mất giữa không trung.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cũng yên lặng biến mất không một tiếng động.
Sau đó, một cỗ khí cơ to lớn rời khỏi hồng hoang, hồng hoang tiến vào thời đại không Thánh.
Ngay sau khi tất cả Thánh Nhân rời đi, Ngũ Trang Quán dâng lên một cỗ khí cơ thật lớn, trong chốc lát khuấy động thiên địa, bầu trời hiện lên tử khí, một cỗ uy áp cường hoành xuất ra từ Ngũ Trang Quan càn quét tam giới, yếu hơn Thánh Nhân nhưng vượt xa những Chuẩn Thánh bình thường.
"Hôm nay Trấn Nguyên Tử ta nặn địa mạch bảo hộ hồng hoang, tự là Địa Tiên Chi Tổ."
Chúng sinh ở Địa Tiên Giới không khống chế được mà chắp tay hạ bái, tán dương: "Tán dương Công Đức vô lượng Địa Tiên Chi Tổ!"
Uy áp cuồn cuộn của Trấn Nguyên Tử tản đi, chúng sinh đứng thẳng dậy.