Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550: Trấn Nguyên Đại Tiên, Minh Hà Giáo Chủ Và Côn Bằng Yêu Sư Lần Lượt Chứng Đạo

Chương 550: Trấn Nguyên Đại Tiên, Minh Hà Giáo Chủ và Côn Bằng Yêu Sư lần lượt chứng đạo

Một đạo thanh âm tràn ngập sát ý bỗng vang lên: "Trời sinh vạn vật để nuôi dưỡng chúng sinh nhưng chúng sinh lại không biết trả ân. Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Minh Hà ta lấy sát chứng đạo!"

Ầm! Huyết Hải nổi lên bảo động, một cỗ khí cơ to lớn tràn ngập sát ý lập tức khuấy đảo thiên địa, bầu trời hiện lên tử khí, một cỗ uy áp cường đại xuất ra từ Huyết Hải càn quét và bao trùm khắp tam giới.

Toàn bộ chúng sinh của Địa Tiên Giới không khống chế được mà chắp tay bái hạ, nói: "Tán dương Minh Hà giáo chủ!"

Tại Bắc Câu Lô Châu xuất hiện một con Côn Bằng to lớn mở ra hai cánh che lấp thiên khung, toàn bộ Bắc Câu Lô Châu đều rơi vào bóng tối, dưới bóng đêm, vô số Yêu tộc ngửa mặt lên trời gào thét.

Bạch Trạch Yêu Thánh, Phi Liêm Yêu Thánh, Thương Dương Yêu Thánh, Khâm Nguyên Yêu Thánh và đông đảo Đại La Yêu Thần đều xuất hiện trên không trung, chắp tay cúi đầu.

Thanh âm to lớn của Côn Bằng vang lên: "Ta là Yêu tộc chi sư, vạn yêu cộng tôn."

Ầm! Khí tức cường đại từ Bắc Câu Lô Châu dâng lên, càn quét toàn bộ hồng hoang.

Vô lượng chúng sinh vừa đứng dậy lại hạ bái lần nữa: "Tán dương Yêu Sư!"

Phía tây Linh Sơn, sắc mặt Lục Áp đại biến bỗng quay đầu nhìn về phía Bắc, trong mắt hiện lên tia tức giận. Bạch Trạch, các ngươi dám phản bội ta!

Tại Lăng Tiêu Bảo Điện trong Thiên Đình, Hạo Thiên Thượng Đế cảm nhận được từng đạo khí cơ cường đại đang dâng lên trên hồng hoang đại địa, tâm chết lặng. Phong Thần chi chiến đã kết thúc, tam giới không có Thánh Nhân, là thời điểm thích hợp để Thiên Đình ta có thể nổi dậy, vậy mà bây giờ lại lòi ra mấy vị Chuẩn Thánh cường đại, làm sao chơi? Một mình ta đâu thể đánh lại bọn hắn!

Dao Trì Vương Mẫu từ bước vào, váy tiên kéo dài sau lưng, ung dung hoa quý, Cửu Thiên Huyền Nữ và Hằng Nga đứng hai bên trái phải bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện.

Dao Trì Vương Mẫu ngưng trọng nói: "Trấn Nguyên Đại Tiên, Minh Hà Giáo Chủ, Côn Bằng Yêu Sư đều đã chứng đạo, Thiên Đình ta phải làm gì bây giờ?"

Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Phái Thái Bạch Kim Tinh đưa hạ lễ tới là được, không cần làm gì khác, hiện tại ổn định là chính."

Dao Trì gật gật đầu, cũng quyết định như vậy.

Ở một diễn biến khác, Thông Thiên và Bạch Cẩm đi tới Vũ Dư Thiên bên trong Hồn Độn.

Thông Thiên giáo chủ ngồi ngay ngắn trong Bích Du Cung trống trải, còn Bạch Cẩm vẫn thành thành thật thật ngồi xuống bậc thang phía dưới như thường lệ.

Thông Thiên nhỏ giọng nói: "Bạch Cẩm, thịnh thế phồn hoa chỉ trong một cái chớp mắt, khí vận Tiệt giáo đã tàn, về sau sẽ không còn Tiệt Giáo nữa."

Toàn bộ Vũ Dư Thiên đều chịu ảnh hưởng của Thông Thiên, mây đen cuồn cuộn, từng hồi sấm chớp đỏ ngòm xẹt qua bầu trời, cuồng phong gào thét, cây cối 'rầm rầm' chấn động, dường như cả thiên địa đều đang chìm vào bi thương.

Trong Bích Du Cung, Bạch Cẩm đau lòng nói: "Sư tôn, trong lòng đệ tử thập phần thống khổ! Tiệt Giáo ta từng là đệ nhất đại giáo của hồng hoang, sao bây giờ lại tan tác như vậy? Đệ tử không cam lòng!" Hốc mắt Bạch Cẩm đỏ bừng, nước mắt đảo quanh, âm thầm cắn răng, dường như có cừu hận rất lớn.

Thông Thiên nhìn bộ dáng bi thương của Bạch Cẩm, cảm xúc của bản thân nhất thời trì trệ, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Bạch Cẩm, ung dung nói: "Tiệt Giáo ta không có khí vận chí bảo trấn áp, khí vận hỗn tạp, thế tất bại, không liên luỵ đến các ngươi cũng coi như là chuyện may mắn đi!"

Bạch Cẩm ngẩng đầu lên bốn mươi lăm độ nhìn về phía trước, nỗ lực không để nước mắt rơi xuống, bi ai nói: "Nhớ khi trước Tiệt Giáo còn cường thịnh, vạn tiên đến bái, độn quang bay qua, một giáo ép hồng Hoang. Uy danh của sư tôn được vạn tiên trong hồng hoang tôn sùng, một ý niệm của sư tôn cũng đã rung chuyển thiên địa hồng hoang. Ai mà nghĩ tới, bây giờ Tiệt Giáo lại đổ nát, đệ tử tàn lụi, hồng hoang không còn âm thanh của Tiệt Giáo."

"Aiz..." Thông Thiên cũng khe khẽ thở dài, giờ phút này chỉ có hắn và Bạch Cẩm sống nương tựa lẫn nhau, nhớ khi xưa Bạch Cẩm làm mọi cách để trực xuất ngàn vạn đệ tử ngoại môn khỏi sư môn. Chờ một chút, có cảm giác không đúng!

Trong lòng Thông Thiên giáo chủ khẽ động, có chút nghi hoặc nói: "Bạch Cẩm, không phải ngươi dốc hết sức chỉ để vi sư trục xuất hơn vạn đệ tử này ra khỏi sư môn sao? Bây giờ đã theo ý ngươi, sao còn buồn bực như thế?"

Trong lòng Bạch Cẩm khẽ động, chẳng lẽ sư tôn phát hiện ra điều gì? Vội vàng đau buồn nói: "Khởi bẩm sư tôn, ban đầu đệ tử không hiểu nỗi khổ tâm của sư tôn, xác thực muốn trục xuất bọn hắn khỏi sư môn nhưng chung sống với nhau mấy ức vạn năm, đệ tử đã sớm tiếp nhận bọn hắn..."

Trong lòng thầm nói một câu: "Tiếp nhận đám người Khổng Tuyên, Triệu Công Minh và Vân Tiêu."

"... Những đệ tử này đều do sư tôn tuyển chọn tỉ mỉ thu làm môn hạ, dốc lòng dạy bảo ức vạn năm nay, bây giờ lại bị diệt hết trong một buổi sáng, Tiệt giáo sụp đổ, đệ tử đang bi thương thay Tiệt Giáo, bi thương thay sư tôn, những đại giáo kia đã lấn áp Tiệt Giáo ta như thế, đệ tử có thể cảm nhận được nỗi phẫn uất không cam lòng của sư tôn, sao không đau lòng được chứ? Từ trước đến nay, sư phụ là người đối xử tốt nhất với đệ tử, cũng là người đệ tử thân nhất, hai vị sư bá còn lâu mới so được, đệ tử đang bi thương thay cho người."

Bình Luận (0)
Comment