Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 554 - Chương 554: Tam Yêu Gặp Hiên Viên

Chương 554: Tam Yêu gặp Hiên Viên

Ở Hiên Viên Mộ, Tam Yêu cúi đầu nhìn xuống dưới, đúng lúc Trụ Vương cũng vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức mừng rỡ kêu lên: "Ái phi, sao các ngươi lại lên cao như vậy, ở trên rất nguy hiểm mau đi xuống đi."

Thanh âm duyên dáng của Đát Kỷ truyền đến: "Đa tạ bệ hạ ưu ái, ta không phải Đát Kỷ, tể tướng Tỷ Can Thừa nói đúng, chúng ta thật sự đều là yêu tinh."

Thanh âm rơi xuống, cơ thể của Đát Kỷ không có sức nào mà ngã về phía sau, một con hồ yêu đứng ở đằng xa, với một đầu ba nghìn sợi tóc bạc, trên đầu mọc ra tai hồ, đuôi hồ to lớn ở phía sau lưng, một vết chu sa đỏ tươi trên trán, mang đầy vẻ đẹp quyến rũ.

Ở bên cạnh Tỳ Bà Tinh, toàn thân phát ra ánh sáng, sau đó hiện ra bộ dáng chân thực là một người nữ tử xinh đẹp, mái tóc màu xanh biếc bung xõa sau đầu, một cơn gió thổi qua, mái tóc đung đưa phát ra âm thanh tỳ bà dễ nghe.

Trĩ Kê Tinh cũng hiện nguyên hình, mặc trên người một cái váy dài sặc sỡ, trên đầu cắm vài chiếc lông gà.

Trụ Vương dưới chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn tuyết hồ ly, Tỳ Bà Tinh cùng trĩ kê tinh, đột nhiên không để ý gì mà bật cười ha ha kêu lên: "Chỉ cần quả nhân thích, là yêu tinh thì sao? Ta là Vương Nhân tộc, văn võ bá quan tiền thần vô số, sao có thể không biết ngươi là yêu? Đát kỷ, ta thật sự rất thích ngươi ... "

Ngừng một chút, hắn lại quay đầu nhìn Tỳ Bà Tinh cùng trĩ kê tinh đã khôi phục nguyên hình, chân thành thâm tình nói: "... Ngươi… các ngươi.,, Quả nhân là thật sự thích các ngươi, nếu Tỷ Can nói các ngươi là yêu quái, quả nhân đem người giết hết, nhóm Khương Hoàn dám nói chửi mắng, quả nhân liền đem nhóm này giết hết, ở trong thế giới của quả nhân, bất kể các ngươi là người hay yêu hoặc là thần, đối với quả nhân các người đều là ái phi của ta."

Đát Kỷ lạnh lùng nói: “Nhưng mà người chúng ta thích không phải là ngươi, hai muội muội, chúng ta đi thôi!” Ba yêu bước lên đám mây bay về phía mộ của Hiên Viên mà đi.

Trụ Vương cuống quýt chạy lên lầu, hét lên: "Đừng đi, mau ở lại! Quả nhân ra lệnh cho các người ở lại." Hắn một đường loạng choạng nghiêng ngả chạy lên lầu.

Đát kỷ, Tỳ Bà Tinh và Trĩ Kê Tinh vừa bay ra khỏi Triều Ca thì nghe thấy một tiếng hét lớn: "Yêu quái, chạy đi đâu?!"

Một pho tượng thần tướng uy vũ chặn lại đường đi, tay cầm trường giáo ba đỉnh hai lưỡi, giữa trán có một đôi mắt thần, nghiêm nghị oai phong, bên cạnh nằm một con chó đen.

"Uông!" Hao Thiên Quyển gầm rú về phía ba yêu và Hiên Viên Phần một tiếng.

Đát Kỷ tay áo vung lên. Ầm! Một gợn sóng nở rộ trong không khí.

"Grao! Rống!" Hạo Thiên Quyển ngay lập tức bị cuốn đi.

“Yêu quái, chết đi!” Một tiếng quát nhẹ vang lên.

Một luồng sáng bạc quét ngang không trung, Càn Khôn Quyển mang theo đại thế giới Càn Khôn đánh tới Đát kỷ, Na Tra theo sát ở phía sau, mang theo Hỏa Tiêm Thương đánh về phía Tỳ Bà Tinh.

Một chiếc gương đột nhiên mở ra trước mặt Đát Kỷ, từ bên trong vươn ra một bàn tay. Ầm! không phân biệt phương hướng đánh tới Càn Khôn Quyển phát ra một tiếng động lớn.

Na Tra nhanh chóng ngừng chiến, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, ai mà lại có thể bắt được Càn Khôn quyển. Đó là ai?

Tam Yêu và Hiên Viên Phần cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thế nhưng lại có người tới giúp chúng ta.

Bạch Cẩm từ bên trong gương lấy Càn Khôn Quyển.

Na Tra kinh ngạc kêu lên: "Thánh sứ!" Sau đó hắn vội vàng cúi đầu chắp tay thi lễ nói: "Bái kiến sư bá!"

Dương Tiễn do dự một chút, sau đó cũng cúi đầu thi lễ nói: "Bái kiến sư bá!"

Tam Yêu cùng Hiên Viên Phần cúi người thi lễ nói: "Bái kiến Thánh sử!"

Bạch Cẩm vứt Càn Khôn Quyển trong tay đi, Càn Khôn Quyển xoẹt qua một tia sáng bạc bay về phía Na Tra, Na Tra đứng dậy vươn tay nắm lấy, vững vàng đeo Càn Khôn Quyển vào tay.

Bạch Cẩm cười nói: "Hai vị sư diệt, mời trở về đi! Ta sẽ bảo vệ bọn hắn."

Dương Tiễn không cam lòng, cãi lại: "Sư bá, bọn hắn mê hoặc quân vương, hại nước hại dân, khó mà chuộc tội!"

Na Tra vội vàng bay đến bên cạnh Dương Tiễn, cầm lấy cánh tay của hắn chạy đi, thì thào nói: "Này, Nhị ca, đây là số mệnh của n đã hết rồi."

Dương Tiễn cố gắng hai lần tránh ra nhưng không thoát ra được, vì vậy hắn chỉ có thể để mặc Na Tra kéo hắn chạy đi.

Bạch Cẩm vung tay lên, một cái gương mới xuất hiện nói: "Đi theo ta!"

Trĩ Kê Tinh ngập ngừng hỏi: "Thánh sứ, ngài muỗn dẫn chúng ta đi đâu?"

"Đi Hỏa Vân Động tìm Hiên Viên."

Đát Kỷ, Trĩ Kê Tinh và Tỳ Bà Tinh vội vàng bước lên mặt gương.

Xuyên qua mặt gương, ba người xuất hiện trong một khoảng không gian không hư vô, bên trong không gian, một người đàn ông mặc áo xanh mỉm cười nhìn ba người bọn họ.

Đát Kỷ, Trĩ Kê Tinh và Tỳ Bà Tinh vội vàng quỳ xuống, kích động nói: "Bái kiến bệ hạ!"

Hiên Viên bước tới, cúi người nâng ba người lên, nói: "Mau đứng dậy."

Tam Yêu và Hiên Viên Phần vì kích động mà run lên, được Hiên Viên giúp đỡ đứng lên.

"Nghe Thánh Sứ nói, các ngươi có mấy vấn đề muốn hỏi ta đúng không?"

Trong mắt Đát Kỷ mang theo nước mắt nói: “Năm đó lúc Bệ hạ thành công phi thăng ở Hỏa Vân động, Tằng Mệnh tỷ đã ra lệnh cho ba chúng tỷ muội chúng ta canh giữ lăng mộ của Bệ Hạ. Chúng ta đã bảo vệ mộ của Bệ hạ một nghìn năm, một vạn năm, lại một vạn năm cho tới hơn hai mươi hai ngàn sáu trăm tám mươi vạn năm nhưng mà sau này Bệ Hạ lại không đi tiếp chúng ta, cũng không có một câu truyền xuống. Tiểu yêu chỉ muốn hỏi một câu, hơn hai mươi hai ngàn sáu trăm tám mươi vạn năm, Bệ Hạ đã quên chúng ta rồi sao? "

Bình Luận (0)
Comment