Đám người Triệu Công Minh và Khổng Tuyên cùng nhau chắp tay bái lạy, sau đó cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh!"
"Những gì nên nói đều đã nói, về cơ bản thì tình huống hiện tại chính là như vậy, về sau mấy người Triệu Công Minh sẽ làm Tư Pháp Thiên Thần, chấp pháp tam giới. Thạch Cơ, Cô Lương, các ngươi cũng đến Thiên Đình làm thuộc thần ở Câu Trần Cung ta."
Tất cả mọi người đều đáp: "Vâng!"
Long Cát có chút đắc ý nói: "Chư vị sư thúc đừng sợ, khi đến Thiên Đình, ta sẽ bảo kê cho các ngươi."
Vân Tiêu mỉm cười: "Vậy thì đa tạ tiểu sư điệt."
Long Cát cười hì hì: "Nên như vậy."
Vu Chi Kỳ vội vàng kêu lên: "Còn ta? Ta thì sao?"
Bạch Cẩm nói: "Ta làm Câu Trần Đại Đế, chấp chưởng chiến sự trong thiên địa, ta phong ngươi làm Thần Hầu Tướng Quân, giúp ta chấp chưởng thiên binh thiên tướng."
Vu Chi Kỳ tỏ vẻ mừng rỡ: "Ta cũng thành tướng quân rồi? Còn là thần tướng sao?"
Bạch Cẩm gật đầu, vừa cười vừa nói: "Làm thần tướng của Thiên Đình đủ để bảo toàn sự an nguy cho ngươi."
Vu Chi Kỳ vò đầu bứt tai, vô cùng phấn khởi: "Đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ!"
Vẻ mặt Bạch Cẩm có chút cổ quái, đây là lần đầu tiên hắn được người khác gọi là bệ hạ, không được quen cho lắm.
Bạch Cẩm vung tay lên, từng tấm ngọc phù xuất hiện trước mặt mọi người: "Tiệt Giáo đã bị sư tôn phong ấn, ngọc phù này là pháp lệnh xuất nhập Tiệt Giáo, mỗi người các ngươi nhận lấy một cái, vào tiên đảo thu dọn đồ đạc rồi đi Thiên Đình!"
Mọi người đồng loạt đáp: "Vâng!" Sau đó mỗi người nhận lấy một tấm ngọc phù, thân ảnh lóe lên và biến mất không thấy, chỉ để lại Long Cát và Tinh Vệ.
Bạch Cẩm xua tay nói: "Các ngươi cũng đi thu dọn đi!"
Long Cát và Tinh Vệ gật đầu rồi đi về phía Thủy Lập Phương Đạo Cung của mình.
Bạch Cẩm đứng bên cạnh Tam Quang Tiên Đảo, cảm khái nói: "Có thể thay đổi những chuyện nhỏ nhưng tình hình chung thì rất khó!"
Một lát sau, từng đạo thân ảnh rời khỏi Tiệt Giáo, hóa thành từng đạo hồng quang vọt lên trời.
...
Tại Đông Hải Thủy Tinh Cung, Ngao Quảng nóng nảy vuốt râu, dạo bước trong đại điện.
Một nữ tử trung niên từ bên cạnh đi tới, tỏ vẻ không vui: "Dù gì ngươi cũng đường đường là một vị Long Vương, sao lại dễ kích động thế?"
Ngao Quảng dừng bước, sốt ruột nói: "Phu nhân, nàng không biết đấy thôi!
Trước đó bởi vì Tiệt Giáo an cư tại Đông Hải chúng ta, hơn nữa phu quân ta đây lại có quan hệ mật thiết với đệ tử ngoại môn đứng đầu Tiệt Giáo, có thể nói là vô cùng hăng hái, trong khoảng thời gian đó, ta đã đắc tội với không ít người, hiện tại Tiệt Giáo không còn, Bạch Cẩm lão đại cũng đi rồi, bọn hắn chắc chắn sẽ quay lại tìm ta gây rối!"
Long Hậu hừ lạnh tỏ vẻ bất mãn: "Đắc ý vênh váo chính là dành cho Long tộc như ngươi, lúc trước Phụ vương ngươi dạy ngươi như vậy sao?"
"Lão đầu tử nói rất đúng, làm rồng phải không biết xấu hổ, làm việc không nên mạo hiểm, chỉ cần sống lâu thì việc gì cũng đạt được. Nhưng tại sao ta phải nghe hắn?"
Long Hậu tiến lên, gõ mạnh vào đầu Ngao Quảng, sau đó nổi nóng nói: "Vậy ngươi đúng là đáng đời. Nói mau, rốt cuộc ngươi đã đắc tội ai?"
"Để ta nghĩ lại xem!" Ngao Quảng trịnh trọng bẻ ngón tay đếm: "Có Nam Hải Long Vương Ngao Khâm, Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, có Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận, còn có Thiên Long Bát Bộ Vương Ngao Hán của Phật Giáo, Huyết Hải Tu La Long Vương Ngao Minh, Bắc Câu Lô Châu Đại Trạch Long Vương Ngao La, Mộc Long Vương Ngao Sâm của Vô Tẫn Thụ Hải, Tiểu Long Vương Ngao Thánh của Bích Ba Đàm..."
Cả hai tay duỗi ra cũng không đếm hết được, Ngao Quảng trừng mắt, buồn bã và khó tin nói: "Sao ta lại đắc tội với nhiều đối thủ như vậy?"
Long Hậu đưa tay, vặn lỗ tai Ngao Quảng thật mạnh, sau đó tỏ vẻ giận dữ: "Sao ta lại gả cho một tên Long Vương không bao giờ bớt lo như ngươi chứ?"
Ngao Quảng bịt lỗ tai kêu đau: "Ôi chao! Đau! Đau! Đau! Phu nhân mau buông tay, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ thay đổi."
Long Hậu véo Long Quảng thật mạnh làm hắn kêu gào 'au áu' thảm thiết mới buông tay. Nàng tức giận nói: "Tốt hơn hết là ngươi phải biết điều chút. Ngươi đã đắc tội Long tộc, nếu ngươi đi nhận lỗi thì bọn hắn sẽ nể mặt Thanh Long Giới mà không làm gì quá đáng."
Ngao Quảng nói lí nhí: "Ờ thì, phu nhân à, ta còn có một việc muốn nói với ngươi. Thật ra ta còn nói với bằng hữu một câu."
"Ngươi đã nói gì?"
"Đừng nói Long Vương không có bảo bối."
"Bằng hữu nào?"
"Bằng hữu quen biết sơ sơ."
Long Hậu trợn đôi mắt cá chết trừng Ngao Quảng, khóe miệng khẽ run lên, cuối cùng nàng chẳng nói chẳng rằng mà xoay người đi ra ngoài.
Ngao Quảng vội vàng đuổi theo hỏi: "Phu nhân, phu nhân, ngươi đi đâu thế?"
"Về Thanh Long Giới."
"Đừng mà phu nhân! Ngươi đi rồi ta biết phải làm sao?"
Ngao Quảng cố gắng níu giữ, ôm đùi Long Hậu không buông tay, bị nàng kéo lê trên sàn nhà.
...
Ở một nơi khác, đám người Bạch Cẩm trở về Thiên Đình và lập một tòa Câu Trần Thần Cung trên Thiên Đình. Một khu kiến trúc rộng lớn bao quanh Câu Trần Điểu Sào Thần Điện là nhà của chúng thần dưới trướng Câu Trần, hiện tại đã có lác đác người ở.
Đám người Triệu Công Minh cũng vào Tư Pháp Thần Điện đảm nhiệm các chức vụ.