Vân Tiêu bật cười: "Chúng ta tới không phải vì ngươi mà là vì Tử Dao."
Mọi người lại cười vang ha ha.
"Việc mời tiệc cứ giao cho Kim Bằng là được rồi mà. Khổng Tuyên, ngươi về làm gì vậy?"
Khổng Tuyên nghi hoặc nói: "Ta là Chấp Pháp Thần Linh của Thiên Đình, đương nhiên là phải trở về."
Bạch Cẩm hỏi ra điều nghi vấn: "Lẽ nào ngươi cầu thân xong liền về luôn?"
Khổng Tuyên gật đầu, trả lời như lẽ hiển nhiên: "Đúng thế!"
Bạch Cẩm vươn tay đỡ trán, không biết nói gì hơn: "Thật không hiểu nổi Tử Dao thích điểm nào ở ngươi."
Hắn lập tức dặn dò: "Kim Bằng, ngươi và Khổng Tuyên lập tức trở lại Chu Tước Giới đi, chuyện ở Thiên Đình cứ giao cho nhóm Triệu Công Minh trước đã. Các ngươi cứ dốc hết sức chuẩn bị cho hôn lễ, không cần quan tâm tới những việc khác."
Khổng Tuyên ngập ngừng nói: "Sư huynh, như vậy không tốt đâu!"
Kim Bằng cũng cười gượng: "Đại huynh, hay là ngươi trở về Chu Tước Giới trước đi, ta tọa trấn Thiên Đình thay ngươi."
Ô Vân Tiên cười ha hả: "Hai vị sư huynh, các ngươi về cả đi! Thiên Đình có chúng ta mà!"
Kim Cô Tiên cũng mỉm cười: "Sư huynh, nếu ngài về trễ thì e là Chu Tước Thiên Nữ sẽ tìm ngài tính sổ đó."
Các đồng môn còn lại cũng gật đầu liên tục, nhìn Khổng Tuyên với ánh mắt ngậm cười.
Khổng Tuyên cảm thấy ấm lòng, chắp tay thi lễ nói: "Vậy thì chuyện trên Thiên Đình xin nhờ chư vị sư huynh."
Mọi người gật đầu đồng ý, rối rít giục Khổng Tuyên rời đi.
Khổng Tuyên và Kim Bằng hóa thành hai đạo lưu quang bay về phía Nam.
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Hôn lễ của sư đệ ta sao có thể yếu thế được?
Chư vị sư đệ sư muội, mọi chuyện trên Thiên Đình xin nhờ các ngươi, tạm thời ta phải rời khỏi đây một thời gian."
Triệu Công Minh lập tức bảo đảm: "Có chúng ta ở đây, sư huynh cứ yên tâm."
Bạch Cẩm gật đầu, sau đó ra khỏi Điểu Sào bay ra ngoài ba mươi ba tầng trời, bay khỏi hồng hoang đến thẳng Oa Hoàng Thiên.
Bạch Cẩm rời đi được một lúc thì Thái Bạch Kim Tinh giẫm lên tường vân đi tới trước Điểu Sào. Hắn vắt phất trần lên cánh tay, cúi đầu chắp tay thi lễ: "Cầu kiến Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế."
Trên Điểu Sào Đạo Cung nổi gợn sóng, Thạch Cơ bước từ trong sóng dao động ra, vừa chắp tay thi lễ vừa nói: "Bái kiến Thái Bạch Kim Tinh!"
Thái Bạch Kim Tinh cười ha ha: "Bái kiến tiên tử."
Thạch Cơ nói: "Kim Tinh đến không đúng lúc, Đế Quân đã rời Thiên Đình, chưa biết ngày về."
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Thái Bạch Kim Tinh không hề thay đổi, hắn vẫn bày ra dáng vẻ hiền lành, cười ha hả nói: "Không sao, tiểu thần đến đây vì có một chuyện muốn hỏi, nếu tiên tử có thể trả lời thì cũng như nhau."
"Mời Kim Tinh nói!"
"Bệ hạ thấy Kim Bằng và Khổng Tuyên lần lượt trở về trong hoảng hốt nên lệnh cho tiểu thần đến hỏi thăm xem có phải đại đội chấp pháp gặp rắc rối hay không."
Thạch Cơ hiểu ra, là do động tĩnh của Kim Bằng và Khổng Tuyên quá lớn đã chấn động Thiên Đình. Nàng vội vàng giải thích: "Tạ ơn bệ hạ đã quan tâm, chúng thần chốn Thiên Đình chúng ta luôn giữ trật tự, đại đội chấp pháp cũng không gặp rắc rối gì cả."
Thái Bạch Kim Tinh tươi cười tiếp lời: "Bệ hạ nói Chấp Pháp Thiên Thần đại diện cho uy nghiêm của trời, dám ra tay với Chấp Pháp Thiên Thần tức là coi thường Thiên Đình, nhất quyết không thể tha thứ!"
Thạch Cơ lập tức hiểu rõ trong lòng, ý của bệ hạ là cho dù là ân oán cá nhân cũng có thể coi là mối phiền phức của Chấp Pháp Thần Điện, bệ hạ sẵn lòng ra tay giúp đại đội chấp pháp. Trong lòng Thạch Cơ trào dâng cảm giác ấm áp, nàng mỉm cười nói: "Đa tạ ý tốt của bệ hạ. Cảm phiền Tinh Quân bẩm báo với bệ hạ mấy ngày nữa Khổng Tuyên và Chu Tước Thiên Nữ kết duyên phu thê nên lúc trước hắn mới hoảng loạn như vậy, mong bệ hạ tha tội lỗ mãng."
Ánh mắt Thái Bạch Kim Tinh chợt sáng ngời, hắn cười sang sảng: "Khổng Tuyên và Chu Tước Thiên Nữ kết làm đạo lữ là chuyện vui của Thiên Đình đó! Ta về bẩm báo bệ hạ ngay đây!"
"Làm phiền Tinh Quân."
Thái Bạch Kim Tinh gật đầu, xoay người nhanh chóng rời khỏi đó đi về phía xa.
...
Trong Oa Hoàng Thiên mỹ lệ, một hồ nước trong vắt tọa lạc giữa thiên địa tựa một viên minh châu xanh đẹp đẽ. Một cây đại thụ mọc bên cạnh hồ nước, cây cao nghìn trượng, bóng cây như đám mây che phủ hồ nước, chim hót véo von trong đó. Cạnh hồ có một lương đình tuyệt đẹp, bốn phía treo chuông gió kêu leng keng.
Nữ Oa nương nương đang ngồi trong lương đình tự rót tự uống, dáng vẻ bực bội, khí áp trầm lắng.
Một đạo ánh sáng rọi từ trên không trung xuống và đáp bên ngoài đại thụ.
Bạch Cẩm đi từ đằng xa tới, bước chân thong dong song cực kỳ nhanh, thân ảnh lóe sáng vài lần đã đi tới bên ngoài lương đình. Hắn chắp tay thi lễ, cung kính bái lạy: "Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, vạn phúc kim an."
"Ngươi đã trở thành Đại Đế rồi mà vẫn mồm mép láu lỉnh như thế!" Oa nương nương ngẩng đầu nói: "Mau đến đây!"
"Vâng!" Bạch Cẩm đáp lời, sau đó tươi cười đi vào trong lương đình, ngồi đối diện Nữ Oa nương nương. Hắn cười khúc khích: "Đừng nói là trở thành Đại Đế, cho dù đệ tử trở thành Chuẩn Thánh cũng vẫn là Tiểu Bạch Hạc trước mặt nương nương, hễ gọi là đến, mặc người sai sử. Trong lòng đệ tử, nương nương là người thân thiết nhất của đệ tử."