Nữ Oa nương nương ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Cũng được! Nể tình ngươi dày công chuẩn bị quyền trượng cho ta, ta sẽ phá lệ đề một bức chữ cho ngươi."
Bạch Cẩm lập tức cảm kích bái lạy: "Tạ ơn nương nương!"
Rốt cuộc cũng được miễn chép kinh thư, chuyện xin chữ cũng xong xuôi, giờ hắn có thể đi rồi.
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ và nói: "Nương nương, Thiên Đình mới được thành lập nên công việc rắc rối phức tạp, đệ tử xin cáo lui trước.'
Nữ Oa nương nương khẽ gật đầu: "Ngươi đi đi!"
Bạch Cẩm đi ra ngoài.
Sắc mặt Nữ Oa nương nương hơi thay đổi, đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện bèn cất lời: "Bạch Cẩm, hình như Bình Tâm nương nương đối xử với ngươi rất tốt."
Bạch Cẩm giật mình, trong chốc lát có vô số ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn. Nương nương đã phát hiện ra điều gì? Lẽ nào hai vị nương nương có qua lại? Hay là mình lòi đuôi rồi?
Từng ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong lòng Bạch Cẩm, song ngoài mặt hắn lại ngơ ngác nói: "Nương nương, người nói vậy là có ý gì? Đệ tử thật sự không biết!"
"Hừ, Bình Tâm từng ra tay với Tây phương tịnh thổ vì ngươi, ngươi còn nói là đã cắt đứt liên lạc với nàng. Đừng nói là ngươi lừa ta nhé?"
Bình Tâm nương nương ra tay với Tây phương tịnh thổ vì mình ư? Khi nào thế? Sao mình không biết?
Từng ý tưởng hiện ra trong đầu Bạch Cẩm, hắn cuống quít cúi đầu, tìm bừa một lý do lấy lệ: "Khởi bẩm nương nương, đệ tử đảm nhiệm chức vụ tuần tra ở Địa Phủ, có lẽ là vì phần tình nghĩa này nên Bình Tâm nương nương mới ra tay vì đệ tử."
"Ngươi có tin không?" Giọng nói âm u của Nữ Oa nương nương vang lên.
Sau một lần gián đoạn, Bạch Cẩm cũng đã sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một lượt, thành thật nói: "Không dám giấu nương nương, tuy đệ tử định xa cách Bình Tâm nương nương nhưng hình như Bình Tâm nương nương đã biết quan hệ giữa đệ tử và nương nương rất tốt, lần nào cũng bày tỏ ý tốt. Nhưng nương nương cứ yên tâm, đệ tử một lòng một dạ với nương nương, tuyệt đối không có ý tiếp nhận."
Nữ Oa nương nương nhíu mày, lạnh lùng hừ mũi: "Biết ngươi là người của ta mà nàng còn giành? Bình Tâm được lắm!"
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa: "Chính là cái đạo lý này! Nương nương yên tâm, đệ tử chỉ làm Tiểu Bạch Hạc của ngài thôi."
Trong mắt Nữ Oa nương nương lóe lên một đạo tinh quang, vừa cười vừa nói: "Bạch Cẩm, lần sau Bình Tâm bày tỏ ý tốt với ngươi thì không cần từ chối."
Bạch Cẩm lộ vẻ khó tin: "Nương nương, người không cần ta nữa rồi à."
Trong mắt Nữ Oa nương nương lóe lên tia sáng, giọng điệu tràn ngập hứng thú: "Ngươi hoàn toàn có thể đón nhận lợi ích từ Bình Tâm, sau đó làm việc cho ta, chỗ Bình Tâm có bất kỳ biến động gì ngươi hãy báo lại cho ta, nhất định sẽ khiến Bình Tâm bị thiệt lớn."
"Hix!" Bạch Cẩm nhăn mặt, khó xử nói: "Nương nương, người biết đệ tử đó, trước giờ đệ tử vẫn luôn thật thà chất phác, thật sự là đệ tử không giỏi trong việc ăn cơm hai nhà! Hay là nương nương đổi người nhé?"
"Lúc Khổng Tuyên đại hôn ta sẽ bảo Thanh Loan đến tặng bức chữ."
Bạch Cẩm lập tức chắp tay thi lễ, nghiêm mặt nói: "Tạ ơn nương nương, đệ tử nhất định sẽ dốc sức thực hiện. Vì nương nương, cho dù xông vào nước sôi lửa bỏng đệ tử cũng không chối từ."
Nữ Oa nương nương gật đầu hài lòng: "Ngươi đi đi! Đừng để lộ tẩy!"
"Vâng, đệ tử xin cáo lui!"
Bạch Cẩm xoay người chạy ra ngoài rồi hóa thành một đạo hồng quang ra khỏi Oa Hoàng Cung, biến mất không còn tăm hơi.
Trong lương đình, Nữ Oa nương nương vung tay lên, tức thì một tấm vân kính xuất hiện. Trong vân kính phản chiếu thân ảnh của Nữ Oa nương nương, đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượng, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo lại vừa uy nghiêm.
Nữ Oa nương nương làm vân kính biến mất rồi cất giọng gọi: "Thanh Loan, Thải Phượng!"
Hai đạo lưu quang một xanh một rực rỡ phóng tới, tiến vào trong lương đình rồi hóa thành thân ảnh của Thanh Loan và Thải Phượng.
Hai nàng cúi người thi lễ, cung kính hô: "Bái kiến nương nương!"
Nữ Oa nương nương hỏi: "Trang phục này của ta thế nào?"
Thanh Loan và Thải Phượng ngẩng đầu nhìn, tức thì hai mắt sáng ngời. Trang phục thật đặc biệt!
Thanh Loan lập tức khen ngợi: "Nương nương, trang phục này của ngài thật sự quá đẹp!"
Thải Phượng cũng liền gật đầu liên tục, tỏ ý tán thưởng: "Cực kỳ đẹp!"
Nữ Oa nương nương thở dài thườn thượt: "Ngay cả nịnh nọt cũng kém Bạch Cẩm."
Sắc mặt Thanh Loan và Thải Phượng lập tức tối sầm. Bạch Cẩm tốt thì ngài đi mà tìm hắn ấy! Gọi chúng ta làm gì?
Nữ Oa nương nương sai bảo: "Thanh Loan, mang giấy bút của ta đến đây!"
Thanh Loan sửng sốt, lấy giấy bút làm gì? Lẽ nào nương nương muốn vẽ tranh?
Thải Phượng diễn đạt một cách uyển chuyển: "Nương nương, ngài muốn vẽ gì vậy? Hay là để đệ tử vẽ thay ngài nhé?" Thiên phú nghệ thuật của nương nương thật sự là khó tả.
Nữ Oa nương nương nhíu mày: "Các ngươi muốn quản ta đấy à?"
Thanh Loan và Thải Phượng rùng mình, vội vàng xoay người chạy ra xa.
...
Ở một nơi khác, Bạch Cẩm rời khỏi Hỗn Độn tiến vào trong hồng hoang, thân ảnh vừa di chuyển đã đến Địa Phủ
Bên ngoài Bình Tâm Điện, Bạch Cẩm hít sâu một hơi rồi hớn hở hô: "Nương
nương, đệ tử đã trở thành Đại Đế rồi."
Sau đó hắn chạy vào trong Bình Tâm Điện.
Trong hoa viên bên trong Bình Tâm Điện lấp lánh sắc màu rực rỡ, từng con bươm bướm phát sáng xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa trong ánh đèn rực rỡ.