Bình Tâm nương nương đang ngồi trong lương đình, trước mặt bày từng đĩa thịt nướng ngon lành và một bình Tiên Nhưỡng Thần Tửu.
Hình Thiên không đầu và đệ tử Xi Vưu đang ngồi nướng thịt dưới gốc đại thụ, khói xông lửa đốt trông hết sức đáng thương.
"Nương nương, đệ tử trở thành Đại Đế rồi." Giọng nói vui vẻ của Bạch Cẩm vọng vào.
Hình Thiên bất giác ưỡn thẳng lưng nhìn về phía cửa. Sao cái đồ tham lam Bạch Cẩm kia lại tới đây?
Có ta ở đây, ngươi đừng hòng lừa dối làm hư nương nương. Hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm đang chạy tới.
Xi Vưu vui vẻ chào hỏi; "Lão sư!"
Bạch Cẩm vẫy tay cười ha ha: "Xi Vưu, ngươi có muốn đến Câu Trần Cung của ta làm một thần tướng quản lý hàng nghìn hàng vạn thiên binh không?"
Hai mắt Xi Vưu sáng bừng lên.
Hình Thiên lập tức quát lên đầy giận dữ: "Bạch Cẩm, trước giờ Vu tộc ta luôn đấu tranh với thiên nhiên, lấy thân làm chủ, không sợ điều chi, sao có thể khuất phục dưới chân Thiên Đình?"
Bạch Cẩm phớt lờ hắn, chạy đến trước mặt Bình Tâm nương nương rồi chắp tay thi lễ, vừa cười vừa nói: "Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, vạn phúc kim an."
Hắn ngẩng đầu lên, đắc ý khoe: "Nương nương, ta đã trở thành Thiên Đế rồi đó!"
Hình Thiên đứng dậy, cho dù hắn không có đầu song thân hình vẫn tạo cảm giác nặng nề đĩnh đạc không thể lay động. Hắn hừ mũi quát to: "Chỉ là Thiên Đế mà thôi, có là cái thá gì trước mặt nương nương chứ?"
Bạch Cẩm nhíu mày nói: "Ta chỉ muốn chia sẻ với nương nương thôi mà, không được à?"
"Nương nương đâu quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt này?"
Bình Tâm nương nương cười khẽ: "Trở thành Thiên Đế rồi cơ à! Ngươi giỏi lắm!"
Hình Thiên trợn mắt nhìn Bình Tâm nương nương bằng ánh mắt khó tin. Nương nương, ngài thay đổi rồi, chỉ là một tên Thiên Đế tép riu thôi mà, có thể lọt vào mắt ngài từ khi nào thế?
Bạch Cẩm nhìn Hình Thiên với dáng vẻ khiêu khích, đồng thời cười khúc khích nói: "Tạ ơn nương nương đã khen, đệ tử nhất định sẽ dốc sức dốc lòng làm tốt chức vị Thiên Đế."
Bình Tâm nương nương lên tiếng: "Hình Thiên, Xi Vưu, các ngươi lui xuống trước đi."
Xi Vưu đứng dậy ôm quyền thi lễ: "Vâng!"
Hình Thiên nôn nóng cất lời: "Nương nương!"
Xi Vưu kéo Hình Thiên nói nhỏ: "Sư phụ, chúng ta mau đi thôi! Nương nương sắp giận rồi đó!" Hắn kéo Hình Thiên bước nhanh ra ngoài.
Bình Tâm nương nương ôn tồn bảo: "Đến đây ngồi nào!"
"Tạ ơn nương nương!" Bạch Cẩm đi tới ngồi xuống phía đối diện nàng.
"Ngươi đó, đã trở thành Đại Đế rồi, sau này quản lý hồng hoang thiên địa phải thận trọng một chút."
"Đệ tử khắc ghi lời dạy của nương nương trong lòng. Đương nhiên là ở trước mặt người khác, đệ tử phải bày ra dáng vẻ của Thiên Đế. Nhưng ở chỗ nương nương, đừng nói đến trở thành Đại Đế, cho dù đệ tử trở thành Chuẩn Thánh cũng vẫn là Tiểu Bạch Hạc trước mặt nương nương. Nương nương là người thân thiết nhất trong lòng đệ tử."
Bình Tâm nương nương mỉm cười bảo: "Vậy thì sau này ngươi chăm đến U Minh thế giới của ta. Ngươi đến đây, nơi này cũng náo nhiệt hơn."
Bạch Cẩm đáp: "Vâng!"
Hắn cúi đầu nhìn rượu thịt trên bàn rồi cười hì hì nói: "Nương nương, một mình ngài uống rượu ăn thịt ở đây hẳn là có chuyện vui nào đó, có thể nói cho đệ tử biết để đệ tử chung vui không?"
Bình Tâm nương nương không nhịn được nở nụ cười; "Phong Thần Chiến phá hủy hồng hoang, đạo tổ cấm tất cả Thánh Nhân tiến vào hồng hoang. Nữ Oa mới bị phong cấm một lượng kiếp nhưng đã lộ mặt, thế là lập tức bị phong cấm tiếp. Ta tưởng tượng dáng vẻ cáu giận của nàng, tức thì cõi lòng vui vẻ, đương nhiên là đáng ăn mừng. Kẻ vô tình ắt bị trời vứt bỏ. Bạch Cẩm, ngươi nói xem có đúng không?"
Bạch Cẩm hận không thể tát mình mấy bạt tai, sao mình lại không biết nhớ lâu cơ chứ? Mới đó đã quên béng chuyện trong Nữ Oa Thiên rồi hả? Mình không cần hỏi thêm câu này!
Hắn cúi đầu cười gượng: "Nương nương, ta không tiện nói về chuyện này."
"Vì sao không tiện nói? Yên tâm đi, không có sự cho phép của ta thì dù là Thánh Nhân cũng không thể biết bất cứ chuyện gì trong Địa Phủ."
Bạch Cẩm cúi gằm, vẻ mặt khó xử. Hắn nói: "Nương nương, đệ tử không chỉ trích sau lưng người khác đâu. Dù là Nữ Oa nương nương hay là đạo tổ, đệ tử cũng không chỉ trích sau lưng. Điều này không liên quan đến lập trường, đây là phẩm hạnh mà ta kiên trì gìn giữ."
Bình Tâm nương nương nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Lòng dạ ngươi đơn thuần không tì vết, thật không biết ngươi ngồi lên vị trí Thiên Đế như thế nào. Hồng hoang hiểm ác, có lẽ ngươi nên học thêm thuật tính kế như Đại sư bá của ngươi, không vì mục đích hại người mà chỉ mong tự bảo vệ mình."
"Có nương nương ở đây mà!"
Bình Tâm nương nương mỉm cười rồi lắc đầu khuyên nhủ: "Bạch Cẩm à, dựa vào người khác như vậy thì con đường sau này của ngươi không thể tiến xa được đâu."
Bạch Cẩm không hề để ý: "Nương nương, đệ tử không có chí hướng cao xa gì hết, trước giờ ta chưa từng muốn tiến xa, không muốn đi xa đến nơi khác, cũng không muốn bay lên Cửu Thiên. Tâm nguyện lớn nhất của đệ tử là hầu hạ bên cạnh nương nương vô số lượng kiếp."
Bình Tâm nương nương vươn tay gõ trán Bạch Cẩm, bực mình bảo: "Tìm khắp hồng hoang cũng chẳng có tiên thần thứ hai không có lòng cầu tiến như ngươi."
Bạch Cẩm bị gõ đến độ thân hình lắc lư. Hắn cười hềnh hệch, mũi hít hà, cúi đầu nhìn thịt nướng trên bàn, giọng điệu thòm thèm: "Nương nương, người nướng thịt gì mà thơm thế!"
"Hắc Thủy Huyền Xà, muốn ăn thì tự làm."
"Tạ ơn nương nương!" Bạch Cẩm vui mừng đáp lời, sau đó cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào miệng nhấm nháp. Vị cay nở rộ trong khoang miệng, nồng đậm vô cùng.