Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 569 - Chương 569: Tặng Lễ Vật

Chương 569: Tặng lễ vật

Bình Tâm nương nương mỉm cười nhìn Bạch Cẩm ăn say sưa, đột nhiên cất lời: "Ta bảo ngươi chép kinh thư, ngươi đã chép xong chưa?"

"Khụ khụ!" Bạch Cẩm bị sặc, liên tục ho mấy tiếng, thầm cảm thấy chột dạ. Sao Bình Tâm nương nương cũng nhớ chuyện chép kinh thư vậy? Chép kinh thư, ta chưa chép mà!

Tuy nhiên ta đã có đối sách. Theo kinh nghiệm tìm hiểu về hai vị nương nương trong suốt bao nhiêu năm qua, hễ một vị nương nương có thể làm được thì vị nương nương còn lại nhất định làm được.

Bình Tâm nương nương nhìn Bạch Cẩm, ánh mắt chất chứa vẻ hoài nghi. Chẳng lẽ hắn quên rồi? Nếu hắn quên thật thì xem ta trừng trị hắn thế nào!

Bạch Cẩm bình thản đặt đũa xuống, ngập ngừng giây lát mới nói: "Nương nương, ngài có thể đội vương miện lên không?"

Bình Tâm nương nương thắc mắc: "Đội vương miện làm gì?"

"Chẳng phải ngài muốn kiểm tra kinh thư sao? Đội vương miện mới tiện kiểm tra!"

Bình Tâm nương nương quở mắng: "Kiểm tra kinh thư thì liên quan gì đến vương miện? Ngươi đừng có lừa ta!"

"Đệ tử cảm thấy kinh thư và vương miện rất xứng đôi mà! Nương nương, xin ngài hãy tin ta một lần!"

Bình Tâm nương nương nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Cẩm, cuối cùng gật đầu nói: "Thôi được!"

Nàng lấy vương miện ra đội lên đầu, tức thì một nữ vương đoan trang tao nhã xuất hiện trước mặt, hoàn toàn khác trang phục nữ vương của Nữ Oa nương nương.

Bạch Cẩm lập tức lùi về sau mấy bước, ngửa hai tay và khom người hành lễ. Ngay sau đó, một cây quyền trượng bằng hắc ngọc bán trong suốt xuất hiện trên đôi tay lật ngửa của hắn. Tua hoa huyết sắc quấn quanh quyền trượng màu đen, trên đỉnh gắn một viên bảo thạch trông như vầng trăng.

Bạch Cẩm cung kính nói: "Nương nương, đây là Vương Giả Quyền Trượng mà đệ tử dày công chuẩn bị cho người. Người xem này, dây leo huyết sắc trên quyền trượng tượng trưng cho thân phận người có U Minh, Nguyệt Lượng Bảo Thạch trên đỉnh tượng trưng cho uy nghiêm chói lóa như mặt trăng của người, chúa tể bóng tối. Đây là biểu tượng cho thân phận vương giả của người, mời nương nương nhận quyền trượng."

Cây quyền trượng này cũng hoa lệ đẹp đẽ như cây quyền trượng trước đó của Nữ Oa nương nương.

Nữ tử đều thích đồ đẹp, cho dù là Thánh Nhân nương nương cũng không ngoại lệ.

Bình Tâm nương nương vươn tay, quyền trượng lập tức bay từ trên bàn tay Bạch Cẩm rơi vào trong tay nàng. Bàn tay lướt nhẹ trên quyền trượng, một làn sóng dao động huyết sắc lưu chuyển trên bề mặt và phát ra quầng sáng, đẹp mê người tựa đêm tối.

Bình Tâm nương nương đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượng, khẽ mỉm cười hỏi: "Thế nào?"

Bạch Cẩm đứng dậy, vẻ mặt thuần thục thoáng mơ màng trong chốc lát, kìm lòng không đậu bèn ngâm nga ca ngợi: "Cao quý nhất Hồng Mông, vô song trong tam giới, đoạt hàng vạn tia thần quang thải, soi rọi thời không lấp lánh. Nương nương, người là nữ thần đứng đầu tam giới trong suốt vạn cổ thời không từ xưa đến nay."

Bình Tâm nương nương nở nụ cười xán lạn: "Ta rất thích lễ vật này. Lúc trước ta cảm thấy chiếc vương miện này hơi tệ, cuối cùng thì bây giờ cũng trọn vẹn rồi."

Bạch Cẩm mừng rỡ nói: "Được nương nương khen ngợi là vinh hạnh của nó. Nương nương, khẩu hiệu của cây quyền trượng này là ta thay mặt trăng tiêu diệt ngươi."

Ta thay mặt trăng tiêu diệt ngươi? Bình Tâm nương nương thốt lên đầy kinh ngạc: "Lẽ nào còn phải hô khẩu hiệu khi sử dụng cây quyền trượng này?"

"Khụ khụ! Nương nương à, đây là chính nghĩa và đại diện cho chính nghĩa của mặt trăng."

Bình Tâm nương nương đặt quyền trượng sang bên cạnh, dáng người thẳng tắp: "Ta chính là chính nghĩa."

Bạch Cẩm khom người thi lễ thật sâu, giọng nói tràn đầy sùng bái: "Đệ tử bái phục."

"Được rồi, đừng giỡn nữa! Ngươi tặng quyền trượng thì ta nhận, thế còn kinh văn ngươi chép đâu rồi?"

Bạch Cẩm tươi cười đáp lời: "Nương nương, người xem kỹ cây quyền trượng này đi, có niềm vui bất ngờ đó!"

Bình Tâm nương nương lại đặt cây quyền trượng như hắc ngọc ở trước mặt rồi quan sát tỉ mỉ, lập tức phát hiện ra tất cả dây leo như huyết sắc trên quyền trượng đều được tạo thành từ từng văn tự nhỏ li ti, tổ hợp cực kỳ khéo léo.

Nàng kinh ngạc nói: "Đây là 'Lục Đạo Luân Hồi Kinh' phải không?"

Bạch Cẩm gật đầu lia lịa, cảm động ra mặt: "Mấy năm trước nương nương lệnh cho Thải... Hình Thiên bị thương trên cổ truyền tin cho đệ tử, tặng đệ tử một cuốn kinh thư và yêu cầu đệ tử sao chép kinh thư, chăm chỉ ngộ đạo. Đệ tử biết rõ nỗi khổ tâm của nương nương, trước giờ sao chép kinh thư không phải mục đích của nương nương mà mục đích của nương nương là làm cho đệ tử chuyên tâm thể ngộ từng câu từng chữ trong kinh thư, chăm chỉ lĩnh ngộ, nhờ đó bước vào cánh cửa luân hồi."

Bình Tâm nương nương nhìn Bạch Cẩm, ôn tồn nói: "Đây là điều ngươi lĩnh ngộ hả?"

Bạch Cẩm gật đầu như giã tỏi, vội vàng trả lời: "Đúng vậy!" Hắn tiếp tục tỏ lòng cảm động: "Đệ tử cảm niệm ân đức của nương nương, vì vậy đã dày công thiết kế, chuyên chú tạo hình cho cây quyền trượng này, khắc 'Lục Đạo Luân Hồi Kinh' của nương nương lên đó, mỗi một chữ trên quyền trượng đều do đệ tử tỉ mỉ khắc ra. Trong lòng có nương nương mới có thể cảm ngộ Thánh kinh tốt hơn, mỗi chữ khắc trên quyền trượng cũng như khắc vào trong lòng đệ tử. Nương nương, mặc dù đệ tử không chép kinh thư vạn lần nhưng đã dụng tâm khắc một lần, hiệu quả hơn xa chép vạn lần. Đệ tử khắc sâu ân đức nương nương ban thưởng trong tâm khảm."

Bình Luận (0)
Comment