Hình Thiên ưỡn ngực liếc nhìn, tầm mắt bị vương miện và quyền trượng hoa lệ trên bàn hấp dẫn ngay tức thì, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng. Bạch Cẩm đáng chết, lại dùng thứ đồ vô dụng này mài mòn tâm tính của nương nương, sao ta có thể để ngươi được như ý?
"Bịch!" Hình Thiên quỳ một chân, vừa chắp tay vừa trầm giọng nói: "Nương nương, đệ tử có lời can gián!"
"Ồ, ngươi muốn nói gì?"
"Khởi bẩm nương nương: Từ lúc ra đời Vu tộc ta đã sống trong thiên địa, trên đội trời dưới đạp đất, hứng gió sương mưa móc, ở trong hang núi nhà đá, không coi hoa lệ là đẹp, không coi tinh xảo là tay nghề. Mặc dù Vu tộc ta chiến bại, tộc nhân sa sút nhưng đáng lẽ ra nương nương cần phải lắng nghe ý kiến từ đông đảo mọi người, làm rạng rỡ Vu tộc chi đạo, phát huy sĩ khí của tộc nhân chứ không phải chìm đắm trong mộng cảnh mà kẻ tiểu nhân gian nịnh thêu dệt nên, tâm linh lạc lối trước đồ vật hoa mỹ."
Hình Thiên trịnh trọng bái lạy: "Xin nương nương hãy gần gũi với Vu tộc, tránh xa tiểu nhân, vậy thì sự hưng thịnh của Vu tộc ta sẽ nằm trong tầm tay."
Xi Vưu ở đằng xa ngạc nhiên nhìn Hình Thiên. Sư phụ bị làm sao thế? Bị teo não hay sao mà lại chỉ trích nương nương không đúng! Hắn vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào thịt nướng trước mặt. Không nghe thấy, không nhìn thấy, ta chẳng biết gì hết.
Bình Tâm mỉm cười, ôn tồn cất lời: "Đây không phải những lời ngươi có thể nói ra, ai nói với ngươi thế?"
"Là Phong Bá!"
Trong một tòa cung điện bằng đá ở U Minh thế giới, một lão đầu cầm quạt hương bồ hắt xì mấy hơi liên tiếp. Hắn lẩm bẩm: "Lạ nhỉ? Sao lại cảm thấy có người nguyền rủa mình? Là lão bất tử Bạch Trạch kia đúng không?"
Hắn vừa xoa mũi vừa phe phẩy chiếc quạt hương bồ đi về phía bộ lạc Vũ Sư, không hề biết mình đã bị Hình Thiên bán đứng không chút do dự.
Trong Bình Tâm Điện, Bình Tâm nương nương nói với vẻ mặt dịu dàng: "Thì ra là Phong Bá!"
Nàng vung tay, Ảo Mộng Châu treo trên cây lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ tạo thành một cột sáng bao quanh Hình Thiên.
Thân ảnh Hình Thiên lảo đảo, ngã bộp xuống đất, ngay sau đó tiếng ngáy vang lên như sấm rền.
Hình Thiên gãi rốn, lẩm bẩm trong mơ: "Bạch Cẩm, chịu một đấm của ta! Có ta ở đây, ngươi đừng hòng tới gần nương nương!"
Bình Tâm nhìn Xi Vưu cười khẽ: "Xi Vưu, ngươi muốn nói gì?"
Xi Vưu cuống quít xoay thịt nướng trước mặt rồi ngẩng đầu lên cười xòa: "Nương nương, thịt nướng của ngài sắp xong rồi."
Bình Tâm gật đầu hài lòng. Nàng vung tay lên, Hình Thiên lập tức biến mất dạng, tiếng ngáy cũng mất tăm.
...
Ở một nơi khác, sau khi rời khỏi Bình Tâm Điện, Bạch Cẩm không trở về Thiên Đình mà chuyển hướng đến Âm Sơn giữa chừng. Hai vị sư thúc ở phương Tây khiến sư phụ và sư bá không vui, đương nhiên người làm đệ tử vãn bối cũng phải tỏ thái độ, kịp thời giải quyết nỗi ưu sầu cho sư phụ và sư bá, đó là giác ngộ cần có ở một đệ tử ưu tú.
Ở trung tâm Âm Sơn nơi âm phong gào thét, Phật quang chiếu rọi khắp không gian như một viên minh châu tọa lạc trong Âm Sơn tĩnh mịch.
"Thuở ấy những hóa thân của Địa Tạng Bồ Tát ở các thế giới hiệp chung lại một hình, rơi lệ thương cảm mà bộc bạch cùng đức Phật rằng: Từ số kiếp xa xưa đến nay, ta được đức Phật tiếp độ dắt dìu, nhờ đó ta có được thần lực huyền diệu và đại trí tuệ. Ta phân hiện thân hình ra ở cùng khắp trăm nghìn tỷ hằng hà sa thế giới. Trong mỗi thế giới hóa hiện trăm nghìn tỷ thân. Mỗi thân đó hóa độ trăm nghìn tỷ người làm cho quy kính ngôi Tam Bảo, mãi mãi tách khỏi vòng sinh tử, hưởng niềm vui niết bàn. Những chúng sinh nào ở nơi Phật Pháp chỉ làm việc lành bằng một sợi lông, một giọt nước, một hạt cát, một bụi nhỏ, hoặc chỉ bằng chừng mấy sợi tóc, ta đều độ thoát dần dần, thu được lợi ích lớn. Cúi mong đức Thế Tôn chớ vì những chúng sinh ác nghiệp trong đời sau mà sinh lòng lo lắng."
Tiếng Phạn âm ngâm xướng vang dội văng vẳng trong thiên địa.
Trong Âm Sơn, hàng nghìn hàng vạn oan hồn lệ quỷ nằm nhoài trên tảng đá. Kẻ thì quỳ sụp trên mặt đất, kẻ thì chiếm cứ không trung, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn cung điện trên đỉnh núi trung tâm, tắm mình trong Phật quang, oán khí trên người từ từ tiêu tán trong Phạn âm ngâm xướng.
Bạch Cẩm giẫm lên âm vân cuồn cuộn đi tới Địa Tàng Vương Điện, tiếng Phạn âm ngâm xướng lập tức biến mất, hàng nghìn hàng vạn oan hồn lệ quỷ bỗng tỉnh lại, gào thét hóa thành từng đám khói đen tản ra khắp nơi, chui vào từng ngóc ngách trong Âm Sơn. Âm Sơn trở nên trống rỗng chỉ trong nháy mắt.
Ầm! Cung điện của Địa Tạng Vương mở ra, Địa Tạng Vương đầu đội Tì Lô Quan, tay cầm thiền trượng bước ra từ trong Phật quang, vừa cúi đầu thi lễ vừa niệm: "A di đà Phật, đệ tử cung nghênh U Minh Đốc Tra Đại Đế!"
Bạch Cẩm đáp xuống trước Địa Tàng Vương Điện, tươi cười chào hỏi: "Địa Tạng, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Khởi bẩm Đế Quân, trong Địa Phủ không buồn không lo, rất tốt!"
Bạch Cẩm bước đến vỗ vai hắn, thân thiết nói: "Nếu gặp phải chuyện gì ở Địa Phủ thì ngươi cứ nói với ta ngay nhé! Ngươi đã gọi ta là 'lão sư' thì ta không thể để ngươi bị người ta bắt nạt."
Địa Tạng thản nhiên đáp lời: "Cảm ơn Đế Quân! Ngoại trừ Minh Hà giáo chủ bên cạnh có hơi dữ một chút, còn lại đều rất tốt!"
Minh Hà giáo chủ? Ha ha, Bạch Cẩm cười ha hả nói sang chuyện khác: "Địa Tạng, ngươi không mời ta vào trong ngồi một lát à?"
Địa Tạng Vương lưỡng lự giây lát mới nghiêng mình chìa tay nói: "Mời Đế Quân vào trong!"