Bạch Cẩm đi vào bên trong đại điện. Trong đại điện có một đóa Thiên Diệp Bảo Liên tọa lạc ở chủ vị, bên dưới có từng đài sen.
Bạch Cẩm nhẹ nhàng nhảy lên, tùy ý ngồi trên một đài sen.
Địa Tạng Vương ngồi xuống đài sen ở đối diện hắn.
Bạch Cẩm ung dung cất lời: "Địa Tạng à, Tiệt Giáo ta thất bại trong Phong Thần Chiến, Tây Giáo ngươi rút khí vận của Tiệt Giáo ắt sẽ hưng thịnh."
Địa Tạng chắp hai tay trước ngực, bình tĩnh nói: "Đại Đế, xin nén bi thương! Thắng bại là chuyện thường tình ở hồng hoang." Thái độ rất cung kính nhưng loáng thoáng lộ vẻ xa cách.
Điều này cũng chẳng có gì lạ. Trong Phong Thần Chiến, huyền môn và Phật Giáo đã hoàn toàn trở mặt, đương nhiên là lúc này Địa Tạng Vương phải giữ khoảng cách để tránh cho sau này nhân quả vướng mắc khó gỡ.
Dường như Bạch Cẩm không để ý tới thái độ của đối phương, hắn cảm khái: "Thịnh thế phồn hoa, chung quy không thể tránh khỏi cảnh lá rụng tàn lụi. Nhưng hoa tàn đâu phải vật vô tình, hóa bùn nuôi ủ hoa thì xuân sau. Phật Giáo các ngươi có thể hưng thịnh, ta cũng vui thay các ngươi."
Địa Tạng Vương không kìm được bèn hỏi: "Sư huynh, ngươi nghĩ như vậy thật ư?"
Bạch Cẩm gật đầu, nói với dáng vẻ nghiêm túc: "Tất nhiên, không có nửa phần giả dối."
"Nhưng Phật Giáo đã thoát ly huyền môn."
Bạch Cẩm nở nụ cười chân thành, thành khẩn nói: "Phật Giáo cũng thế mà huyền môn cũng vậy, đều là đại giáo chốn hồng hoang, tuy là hai mạch nhưng cũng là hồng hoang nhất thể. Chúng ta phải loại bỏ quan niệm hạn hẹp một môn một giáo, xuất phát từ đại cục và cả hồng hoang mà phát triển hồng hoang dựa theo nguyên tắc bốn 'cái lợi' để tạo phúc cho chúng sinh. Đây là lý tưởng của huyền môn, cũng là lý tưởng của Phật Giáo các ngươi, không có gì khác biệt."
Địa Tạng Vương tò mò hỏi: "Đại Đế, bốn 'cái lợi' là gì?"
"Bốn cái lợi chính là thúc đẩy cải cách có lợi cho sự nâng cao thực lực của hồng hoang, thúc đẩy cải cách có lợi cho sự xúc tiến công bằng - chính nghĩa - hài hòa ở hồng hoang, thúc đẩy cải cách có lợi cho sự tăng cường cảm giác hạnh phúc và cảm giác vinh dự của chúng sinh hồng hoang, thúc đẩy cải cách có lợi cho việc vận động tính tích cực của chúng sinh hồng hoang. Ngươi cũng thấy hiện tại rất tốt mà. Tuy Tiệt Giáo đã hạ màn nhưng vẫn có sức ảnh hưởng sâu sắc, vạn tiên triều bái, xuyên suốt hàng nghìn hàng vạn đạo thống, là hạt giống phồn vinh hưng thịnh của hồng hoang. Vả lại Phật Giáo phồn vinh hưng thịnh sẽ mang đến hướng gió mới, gieo hạt giống mới cho hồng hoang. Một cành hoa nở không làm nên mùa xuân, trăm hoa đua nở xuân đầy vườn. Từng đạo thống đua nhau ra mặt, dẫn dắt trào lưu mới có thể dẫn dẫn dắt hồng hoang trở nên cường đại hơn! Có liên quan gì tới Phật Giáo hay là Tiệt Giáo chứ? Địa Tạng, ngươi nói xem có phải đạo lý này không?"
Địa Tạng vô cùng kính nể: "Đại Đế lòng dạ bao la như hồng hoang thiên địa, có thể dung chứa vạn vật. Địa Tạng bái phục!"
Bạch Cẩm cười sang sảng: "Địa Tạng à, sau này Phật Giáo chắc chắn là đại giáo đứng đầu hồng hoang, ngươi phải lãnh đạo thật tốt đó, đừng để Phật Giáo dẫm vào vết xe đổ của Tiệt Giáo."
Địa Tạng ngạc nhiên hỏi: "Đại Đế, ngài nói vậy là có ý gì?"
Bạch Cẩm nghi hoặc: "Ngươi không biết hả? Thánh Nhân đã rời khỏi hồng hoang rồi."
"Đương nhiên là ta biết chuyện này."
"Thánh Nhân rời khỏi hồng hoang, không phải lượng kiếp thì không được ra vào, tất nhiên cũng không thể tiếp tục chấp chưởng đại giáo.
Đạo thống của Nhân Giáo đã có Huyền Đô đại pháp sư chấp chưởng, đạo thống của Xiển Giáo sẽ do Quảng Thành Tử chấp chưởng, mà đạo thống của Phật Giáo cũng nhất định sẽ được truyền lại, và ngươi chắc chắn là người thích hợp nhất."
Sắc mặt Địa Tạng thoáng thay đổi. Đạo thống của Phật Giáo sắp được truyền lại ư? Mình là người thích hợp nhất sao? Hắn vội vàng hỏi: "Mong lão sư chỉ rõ!"
"Ngươi hãy nghe vi sư phân tích cho ngươi một lượt."
Địa Tạng gật đầu lia lịa, nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt ẩn giấu nỗi mong đợi mơ hồ.
Bạch Cẩm phân tích: "Đạo thống của Phật Giáo chắc chắn sẽ nằm trong tay mấy đệ tử của Thánh Nhân các ngươi, khẳng định là sẽ không xem nhẹ cống hiến của các ngươi, để một người ngoài truyền thừa đạo thống của Phật Giáo."
Địa Tạng gật đầu theo bản năng, vô cùng tán thành lời nói của đối phương.
Bạch Cẩm nói tiếp: "Trong số các đệ tử của Thánh Nhân chỉ có mấy người nổi bật nhất là ngươi, Dược Sư, Lục Áp, Đại Thế Chí và Di Lặc."
Địa Tạng tiếp tục gật đầu, mơ màng chìm vào trầm tư.
"Người truyền thừa đạo thống phải xét theo thứ tự nhập môn trước sau, nếu Tiệt Giáo ta không sụp đổ thì đạo thống của Tiệt Giáo sẽ do Đa Bảo sư huynh kế thừa, đây là truyền đích. Xét từ mặt này, Di Lặc và Lục Áp đã bị loại bỏ, bởi vì thời gian bọn hắn nhập môn khá ngắn, thuộc lớp tiểu sư đệ."
Địa Tạng gật đầu hùa theo: "Sư huynh nói rất đúng!"
"Sau đó lại xét đến tu hành, mà tu hành chính là xem công đức. Ngươi tọa trấn Địa Phủ, độ hóa vô số âm hồn lệ quỷ, có thể nói là công đức gia thân, phúc đức vô lượng. Toàn thể Phật Giáo trừ hai vị Thánh Nhân ra còn ai dám so với ngươi?"
Địa Tạng Vương không kìm được nụ cười, khiêm tốn nói: "Chỉ là chút công đức nhỏ bé mà thôi, không đáng nhắc đến! Thật ra đám Dược Sư, Đại Thế Chí cũng có chút ít công đức dù vẫn kém ta một chút."