"Tiếp theo, điều kiện lựa chọn thứ hai là xét lai lịch. Ngươi, Dược Sư và Đại Thế Chí đều có lai lịch vững chắc, không phân cao thấp. Mà Lục Áp là thái tử Yêu tộc, thân phận không rõ ràng. Nếu hắn trở thành chủ Phật Giáo thì chẳng phải Phật Giáo sẽ trở thành Yêu Giáo hay sao? Vì vậy Lục Áp lại bị loại bỏ lần nữa. Cả Di Lặc nữa, mặc dù ta không biết hắn có lai lịch gì nhưng hắn một thân toàn mỡ, suốt ngày cười ngây ngô, xét ngoại hình thì không thể làm chủ Phật Giáo."
Địa Tạng buột miệng nói: "Nghe đâu lai lịch của Di Lặc là hoa hướng dương, quay về phía mặt trời mà mỉm cười."
"Vậy thì càng không được, nếu hắn làm chủ Phật Giáo thì đệ tử Phật Giáo các ngươi đều quay về phía mặt trời mà cười ngu suốt à!"
"Lão sư nói chí lý, ta cũng cảm thấy không được."
"Còn xét tu vi nữa!"
"Lão sư, tu vi của chúng ta cũng không phân cao thấp."
"Trước đây tu vi của các ngươi không phân cao thấp nhưng giờ đã khác rồi.
Trong cuộc chiến Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, đám người Dược Sư, Lục Áp, Đại Thế Chí, Di Lặc đều bị phế tam hoa trên đỉnh và ngũ khí trong ngực, chắc chắn là sau này phải tu hành lại từ đầu, chưa đầy trăm triệu năm thì không thể khôi phục trạng thái toàn thịnh. Mà Phật Giáo là đại giáo đứng đầu hồng hoang sao có thể một ngày vô chủ, vì vậy bọn hắn không thể làm Phật Tổ, còn ngươi lại là đối tượng tốt nhất. Tóm lại là Địa Tạng à, vị trí Phật Tổ này chắc chắn thuộc về ngươi rồi." Bạch Cẩm chân thành nhìn Địa Tạng Vương.
Địa Tạng không giấu được nụ cười trên gương mặt, xua tay nói lời khiêm tốn: "Lão sư, đệ tử còn rất nhiều điều thiếu sót, sao có thể gánh vác trách nhiệm lớn lao này? Không được, không được đâu! Đệ tử sợ hãi!"
Bạch Cẩm thuyết phục: "Địa Tạng, ngươi đừng xem nhẹ mình. Ngươi không bị liên lụy bởi Phong Thần Chiến, từ đó có thể thấy ngươi chính là vị Phật có phúc đức thâm hậu. Vào thời điểm quan trọng này, ngươi phải chủ động bước ra, dũng cảm gánh vác trọng trách, dẫn dắt Phật Giáo tiến tới phồn vinh, tạo phúc cho hồng hoang."
"Địa Tạng, sau này tương lai của hồng hoang nhờ cả vào ngươi đó."
Địa Tạng Vương chắp hai tay trước ngực và niệm một câu Phật hiệu: "A di đà Phật! Đệ tử không có kinh nghiệm quản lý một giáo, e là không thể làm chủ một giáo."
Bạch Cẩm trấn an: "Đừng sợ! Ta từng quản lý đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo, nếu ngươi có vấn đề gì không hiểu thì có thể tới hỏi ta. Ngươi đã gọi ta là lão sư thì đương nhiên ta sẽ biết gì nói nấy, giúp ngươi quản lý Phật Giáo.”
Địa Tạng xúc động nói: "Tạ ơn lão sư! Lão sư giúp đỡ ta như vậy, thật sự là đệ tử không biết lấy gì báo đáp."
"Ngươi có thể tạo phúc cho hồng hoang chính là sự báo đáp tốt nhất đối với ta."
Bạch Cẩm bay xuống khỏi đài sen rồi nói: "Địa Tạng, chắc là lệnh bổ nhiệm của Thánh Nhân sắp tới rồi đó, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó đừng để mất chừng mực."
"Vâng!"
"À đúng rồi, nhớ là đừng tiết lộ chuyện này. Quan hệ giữa ta và hai vị Thánh Nhân của Phật Giáo khá thân thiết, ta sợ đám sư huynh sư đệ kia của ngươi sẽ nghi ngờ ta xin chức vị Phật Tổ cho ngươi dẫn đến sinh lòng xa cách."
Địa Tạng Vương cũng bay xuống khỏi đài sen, tỏ lòng cảm kích: "Tạ ơn lão sư đã suy nghĩ cho ta."
Hắn chợt nảy ra một ý, bèn vội vàng lên tiếng: "Lão sư, Tiệt Giáo đã sụp đổ, chi bằng ngươi cũng tới Phật Giáo đi! Một ngày nào đó ta chấp chưởng Phật Giáo, ngài sẽ là Phó giáo chủ của Phật Giáo."
Bạch Cẩm buồn bã nói: "Không cần đâu. Tiệt Giáo sụp đổ, lòng ta cũng chết theo, không còn hùng tâm tráng chí ngày xưa nữa, cũng không muốn tranh đoạt gì nữa. Sau này hồng hoang giao cho ngươi đó." Hắn xoay người đi ra ngoài.
Địa Tạng Vương tiễn Bạch Cẩm tới bên ngoài cung điện.
Bạch Cẩm dừng bước xoay người nhìn Địa Tạng và khích lệ hắn: "Ngươi phải nhớ rằng kim đan xá lợi vốn nhân nghĩa, Phật Đạo vốn là một nhà, sau này Xiển Giáo và Nhân Giáo chúng ta chính là hậu thuẫn vững chãi của ngươi. Không cần sợ hãi, nên tranh thì phải tranh, cuộc đời có được mấy lần đọ sức, lúc này không đọ thì lúc nào đọ."
Địa Tạng chắp hai tay trước ngực, khom người chín mươi độ bái lạy, đồng thời cảm kích nói: "Tạ ơn lão sư chỉ dạy."
Khi hắn đứng thẳng dậy, thân ảnh Bạch Cẩm đã biến mất.
Đế Thính đi từ bên cạnh ra và hỏi: "Bồ Tát, Đốc Tra Đại Đế nói gì với ngài vậy?"
Địa Tạng nhìn ra đằng xa, ung dung trả lời: "Chuyện liên quan đến đại sự của hồng hoang, không thể xem nhẹ."
Đế Thính nhỏ giọng nói: "Bồ Tát, tuy ta không nghe thấy tiếng lòng của hắn nhưng ta cảm thấy ngài nên giữ cảnh giác."
Địa Tạng Vương nhíu mày, sau đó hàng mày lại giãn ra. Hắn cười khẽ: "Đế Thính, bởi vì ngươi có thể lắng nghe tâm linh của vạn vật nên lúc gặp lão sư mới cảm thấy bất an. Lai lịch của lão sư là Thương Thiên Bạch Hạc với trái tim thuần khiết không tì vết, làm việc quang minh chính đại. Hắn là lương sư chí hữu của ta, đừng nghi ngờ hắn."
Đế Thính đứng bên cạnh thầm nghĩ lẽ nào mình quá cảnh giác thật ư?
Địa Tạng Vương nở nụ cười: "Đế Thính, ngươi đi truyền tin cho tất cả hòa thượng rằng hôm nay mở yến tiệc, ta sẽ ban thưởng tiên quả linh nhưỡng."
"Bồ Tát có chuyện vui gì thế?"
"Sau này các ngươi sẽ biết. Đã đến lúc từ biệt Âm Sơn này rồi."