Ở một nơi khác, Bạch Cẩm im hơi lặng tiếng vào trong một tòa cung điện.
Thân Công Báo dạo chơi trong yến hội, lặng lẽ đi đến gần Dược Sư Phật.
Sau đó Dược Sư Phật xoay người rời đi và cũng đi vào trong cung điện.
Trong đại điện, Dược Sư Phật chắp tay thi lễ nói: "Bái kiến Đế Quân! Chẳng hay Đế Quân gọi ta đến đây vì chuyện gì?"
Bạch Cẩm đi đến, thở dài một hơi rồi cảm khái: "Thịnh thế phồn hoa, chung quy không thể tránh khỏi cảnh lá rụng tàn lụi. Nhưng hoa tàn đâu phải vật vô tình, hóa bùn nuôi ủ hoa thì xuân sau. Phật Giáo các ngươi có thể hưng thịnh, ta cũng vui thay các ngươi."
Dược Sư hơi nhíu mày, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Đế Quân, ngài nói với ta những lời này là có ý gì?"
Trong đầu Bạch Cẩm lóe lên một ý nghĩ: ‘Tên Dược Sư này chẳng đi theo kịch bản gì cả! Không được, mình phải dẫn dắt hắn lên con đường đúng đắn.’
Bạch Cẩm tươi cười nói: "Tiệt Giáo sụp đổ, Phật Giáo phất lên, đây là một vòng Thiên Đạo luân hồi. Ta là ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo, đương nhiên phải chúc mừng một phen, hoàn thành quá trình chuyển tiếp này."
Dược Sư chắp hai tay trước ngực, cúi đầu thi lễ: "Cảm ơn Đế Quân! Có điều Phật Giáo đã thoát ly huyền môn, không nhận nổi lời chúc của Đế Quân."
Cuối cùng hắn cũng đi theo con đường đúng đắn. Bạch Cẩm hắng giọng cảm khái: "Tiệt Giáo ta chủ trương hữu giáo vô loại, bác ái chúng sinh. Dù là Phật Giáo hay huyền môn đều là đại giáo của hồng hoang ta. Chúng ta phải vứt bỏ quan niệm hạn hẹp một môn một giáo, xuất phát từ đại cục và cả hồng hoang mà phát triển hồng hoang dựa theo nguyên tắc bốn 'cái lợi'."
Dược Sư không kìm được bèn hỏi: "Đế Quân, bốn 'cái lợi' là gì?"
Bạch Cẩm gật đầu, vui mừng nói: "Rất tốt, ngươi có thể hỏi ra vấn đề này chứng tỏ ngươi đã có giác ngộ... Một cành hoa nở không làm nên mùa xuân, trăm hoa đua nở xuân đầy vườn. Từng đạo thống đua nhau ra mặt, dẫn dắt trào lưu mới có thể dẫn dắt hồng hoang trở nên cường đại! Dược Sư, ngươi nói xem có phải đạo lý này không?"
Dược Sư tỏ thái độ kính nể: "Đại Đế lòng dạ bao la, nhìn xa trông rộng khiến người ta khâm phục không thôi."
Bạch Cẩm cất lời: "Dược Sư, sau này Phật Giáo chắc chắn sẽ là đại giáo đứng đầu hồng hoang, ngươi phải lãnh đạo thật tốt, đừng để Phật Giáo dẫm vào vết xe đổ của Tiệt Giáo."
Dược Sư nhíu mày ngờ vực: "Đế Quân, rốt cuộc ngài có ý gì?"
Bạch Cẩm nghi hoặc: "Lẽ nào ngươi không biết Thánh Nhân đã rời khỏi hồng hoang?"
"Đương nhiên là ta biết."
Chốc lát sau Bạch Cẩm mỉm cười đi ra khỏi đại điện, để lại một mình Dược Sư trầm tư trong đại điện.
Sau đó Bạch Cẩm lại đi vào trong một tòa cung điện khác, tiếp đó Đại Thế Chí cũng đi vào trong đó. Một lát sau Đại Thế Chí nhanh chân rời đi, sốt sắng đi móc nối tình cảm với một đám đệ tử Phật Giáo.
Trong một góc khuất ở bên ngoài, Thân Công Báo tới gần Lục Áp nói vài câu.
Lục Áp trầm ngâm liếc nhìn một tòa cung điện khác rồi xoay người đi đến đó.
Lục Áp vừa bước vào cung điện, Bạch Cẩm lập tức chắp tay thi lễ bái lạy: "Bái kiến thái tử điện hạ."
Lục Áp né tránh, thái độ cảnh giác: "Đạo hữu, ngươi có ý gì?"
Bạch Cẩm đứng dậy, tươi cười nói: "Ta là Thương Thiên Bạch Hạc, cũng là một thành viên trong Yêu tộc. Điện hạ là thái tử của Yêu tộc, đương nhiên ta muốn đến gặp ngài."
Lục Áp ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, đồng thời cười gượng: "Ta còn được xem là thái tử gì chứ? Giờ đây Yêu tộc đã quy thuận Côn Bằng dưới sự dẫn dắt của Bạch Trạch và Yêu Thánh rồi."
Bạch Cẩm lên tiếng: "Côn Bằng chỉ là Yêu Sư mà thôi, Tam Túc Kim Ô mới là hoàng tộc của Yêu tộc ta. Trước kia Yêu Hoàng Đế Quân và Đông Hoàng Thái Nhất uy áp một thời đại, mang lại sự hưng thịnh cho Yêu tộc ta, vinh quang biết mấy! Đến giờ ta vẫn còn nhớ vinh quang thuở trước, luôn kính trọng và ngưỡng mộ."
Lục Áp cảm thấy xúc động, phụ hoàng và hoàng thúc đó! Mặc dù hắn thừa biết rất có thể là Bạch Cẩm nói dối luôn miệng nhưng vẫn không đè nén được niềm kiêu hãnh và hào hùng trào dâng trong lòng, cũng có thiện cảm với Bạch Cẩm hơn.
Hắn ủ ê nói: "Khắp hồng hoang không còn nhiều người nhớ về vinh quang của Tam Túc Kim Ô nữa."
Bạch Cẩm vội vàng cất lời: "Thái tử điện hạ, hiện tại có một cơ hội tốt có thể chấn hưng Yêu tộc, giúp cho hào quang của Tam Túc Kim Ô lại trải khắp hồng hoang lần nữa."
Lục Áp không kìm được bèn hỏi: "Chẳng hay là cơ hội gì?"
"Thánh Nhân đã rời khỏi hồng hoang, không phải lượng kiếp thì không được ra vào, tất nhiên cũng không thể tiếp tục chấp chưởng đại giáo. Đạo thống của Nhân Giáo sẽ có Huyền Đô đại pháp sư chấp chưởng, đạo thống của Xiển Giáo sẽ do Quảng Thành Tử chấp chưởng, mà đạo thống của Phật Giáo cũng nhất định sẽ được truyền lại, ngươi đoán xem sẽ truyền cho ai?"
Sắc mặt Lục Áp thoáng thay đổi, tim đập thình thịch. Trước đó hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
"Đạo hữu, ý của ngươi là Tây Phương Nhị Thánh sẽ truyền vị trí Phật Tổ cho ta phải không?"
Bạch Cẩm cười ha hả đáp: "Chỉ có thể là ngươi."
"Tại sao?"
"Ngươi hãy nghe vi huynh phân tích cho ngươi một lượt."
"Đạo thống của Phật Giáo chắc chắn sẽ nằm trong tay mấy đệ tử của Thánh Nhân các ngươi, khẳng định là sẽ không xem nhẹ sự ưu tú của các ngươi, để một người ngoài truyền thừa đạo thống của Phật Giáo, làm vậy chẳng phải là sẽ khiến các ngươi đau lòng sao?"