Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 576 - Chương 576: Chỉ Vì Đệ Tử Tiệt Giáo Khi Xưa Thôi Sao?

Chương 576: Chỉ vì đệ tử Tiệt Giáo khi xưa thôi sao?

Di Lặc không kìm được nở nụ cười, sau đó vội vàng buông lời khiêm tốn: "Đám Đại Thế Chí, Dược Sư cũng rất giỏi."

"Bọn hắn kém xa ngươi!"

"Sau này phải xem tu hành nữa, tu hành tức là xem tâm tính, không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn, dù núi sập trước mắt cũng không biến sắc. Về điểm này thì bọn hắn không bằng ngươi. Đại Thế Chí chỉ biết kêu to gào lớn, Dược Sư chỉ biết trách trời thương dân, Lục Áp ôm lòng thù hận, Địa Tạng lại càng kém cỏi, oán thiên trách địa trong Địa Phủ. Trong các môn nhân của Phật Giáo này, chỉ có Di Lặc ngươi lòng dạ bao dung, bao dung những chuyện thiên hạ khó lòng bao dung, hé miệng mỉm cười, cười những kẻ nực cười trên thế gian, tâm tính siêu nhiên nhập Thánh."

Di Lặc càng cười rạng rỡ hơn. Hắn ưỡn cái bụng phệ, lắc đầu nói: "Sống một kiếp người phải bao dung hết thảy những chuyện mình không muốn. Đối mặt với thế gian muôn màu bằng thái độ mỉm cười trước nhân sinh, đây là tấm lòng khoan hồng độ lượng và từ bi của Phật."

Bạch Cẩm vỗ tay khen ngợi: "Tâm tính tuyệt vời, tu hành tuyệt vời! Nhưng tiếp theo phải xét đến lai lịch. Ngươi, Dược Sư, Đại Thế Chí và Địa Tạng đều có lai lịch thâm hậu, không phân cao thấp. Mà Lục Áp là thái tử Yêu tộc, thân phận không rõ ràng. Nếu hắn trở thành chủ Phật Giáo thì chẳng phải Phật Giáo sẽ trở thành Yêu Giáo hay sao? Vì vậy Lục Áp lại bị loại bỏ lần nữa. Tiếp nữa là xét tu vi!"

"Sư huynh, về mặt tu vi thì ta kém bọn hắn."

"Nhưng mà thời gian ngươi nhập môn ngắn nhất. Bọn hắn trải qua trăm triệu năm khổ tu mới đạt thành Đại La cảnh, còn ngươi nhập môn trong khoảng thời gian ngắn đã đạt đến cực hạn của cảnh giới Đại La. Từ đó có thể thấy Di Lặc ngươi tuyệt đối là người có tư chất cao nhất trong số các đệ tử Phật Giáo. Tóm lại là Di Lặc à, vị trí Phật Tổ này không phải ngươi thì là ai?"

Di Lặc không giấu được nụ cười trên gương mặt, cố gắng giữ lý trí, khiêm tốn cất lời: "Vị trí Phật Tổ vẫn cần sư tôn khâm điểm, đệ tử không tham không cầu."

Bạch Cẩm nghiêm túc khuyên nhủ: "Di Lặc à, ngươi lãnh đạo Phật Giáo trong Phong Thần Chiến chứng tỏ trước mặt hai vị Thánh Nhân Phật Giáo, địa vị của ngươi hơn xa đám Địa Tạng. Vào thời điểm quan trọng này, ngươi không nên khiêm tốn mà nên chủ động ra mặt, dũng cảm gánh vác trọng trách, dẫn dắt Phật Giáo, tạo phúc cho hồng hoang."

Di Lặc Phật chắp hai tay trước ngực, gương mặt treo nụ cười: "Sự lựa chọn của sư phụ mới là thích hợp nhất."

Bạch Cẩm khẽ bật cười, biết là Di Lặc đã động lòng. Hắn nói: "Di Lặc, sau này tương lai của Phật Giáo và hồng hoang nhờ cả vào ngươi đó."

Di Lặc Phật chắp hai tay trước ngực, niệm một câu Phật hiệu: "A di đà Phật, ngã Phật từ bi phổ độ chúng sinh thoát khỏi bể khổ. Một cành cây, một ngọn cỏ, một con kiến đều có thể thành Phật."

Bạch Cẩm khen ngợi: "Thật là nguyện vọng lớn lao! Nguyện vọng lớn lao thế này phải làm Phật Tổ."

Di Lặc mỉm cười nhìn Bạch Cẩm, Bạch Cẩm cũng nhìn hắn.

Cuối cùng Di Lặc mất kiên nhẫn trước bèn nói: "Sư huynh, ta không có kinh nghiệm quản lý một giáo, mong sư huynh vui lòng chỉ giáo."

"Ha ha, ngươi đã gọi ta là sư huynh thì đương nhiên ta sẽ biết gì nói nấy, không biết không nói."

Di Lặc vừa chắp hai tay trước ngực thi lễ vừa nói: "Cảm ơn sư huynh!"

Bạch Cẩm ôn tồn bảo: "Di Lặc, chắc là lệnh bổ nhiệm của Thánh Nhân sắp tới rồi đó, ngươi chuẩn bị kỹ càng đi! À đúng rồi, nhớ là đừng tiết lộ chuyện này. Quan hệ giữa ta và hai vị Thánh Nhân của Phật Giáo khá thân thiết, ta sợ đám sư huynh sư đệ kia của ngươi sẽ nghi ngờ ta xin chức vị Phật Tổ cho ngươi dẫn đến sinh lòng xa cách."

Di Lặc Phật đáp lời: "Sư huynh cứ yên tâm, ta tuyệt đối không tiết lộ."

Sau đó hắn lại hỏi: "Sư huynh, ngài đến chỉ dẫn cho ta mà không có yêu cầu gì sao?"

Bạch Cẩm buồn bã nói: "Không giấu gì Phật Tổ, trong Phong Thần Chiến ngày xưa mấy nghìn đệ tử Tiệt Giáo ta bị Thánh Nhân phương Tây độ hóa, nếu một ngày nào đó đạo hữu trở thành Phật Tổ, mong đạo hữu quan tâm bọn hắn nhiều hơn."

"Chỉ vì đệ tử Tiệt Giáo khi xưa thôi sao?"

"Tất nhiên!"

"Không yêu cầu gì khác sao?"

"Không có yêu cầu khác."

Di Lặc Phật vững lòng, nở nụ cười khẽ: "Đế Quân, ta không gánh nổi danh hiệu Phật Tổ."

Bạch Cẩm cười ha ha: "Nhưng đó là chuyện sớm muộn mà thôi!"

Di Lặc đảm bảo: "Đế Quân yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ đối xử bình đẳng với tất cả các đệ tử Phật Giáo."

Giọng nói của Bạch Cẩm đong đầy vui mừng: "Vậy thì ta cũng yên tâm, tương lai của Phật Giáo và hồng hoang giao cho ngươi đó! Ngươi phải nhớ rằng kim đan xá lợi vốn nhân nghĩa, Phật Đạo vốn là một nhà, chúng ta mãi mãi là hậu thuẫn vững chãi của ngươi. Có đôi khi bước ra một bước là sang một thiên địa hoàn toàn khác, cơ hội chỉ dành cho người can đảm và cố gắng."

Di Lặc Phật trầm ngâm như có điều suy nghĩ, vừa chắp hai tay trước ngực thi lễ vừa nói: "Cảm ơn sư huynh đã chỉ dạy."

Bạch Cẩm không dám xem nhẹ, cũng chắp tay đáp lễ rồi mới xoay người rời đi.

Di Lặc Phật đứng dậy, vươn tay hái một cành hoa rồi cầm hoa mà mỉm cười. Hắn tự lẩm bẩm một mình: "Khi ta thành Phật, chư thiên chúng sinh sẽ buông bỏ ác đạo, không theo nhận thức về cái ác."

Bình Luận (0)
Comment