Đông đảo môn nhân Phật Giáo đứng trên tường vân, sau gáy tỏa ra Phật luân thần thánh phi phàm.
Di Lặc chắp hai tay trước ngực, khom người thi lễ, cười ha ha nói: "Tạ ơn Đại Thiên Tôn đã tiếp đãi."
Trước kia chuyện này rất bình thường nhưng lúc này lại trở nên cực kỳ gai mắt trong mắt đám Đại Thế Chí, Dược Sư, Lục Áp. Bọn hắn bất giác nhìn Di Lặc với ánh mắt bất mãn, ngươi trở thành người đại diện của Phật Giáo từ khi nào thế?
Hạo Thiên nở nụ cười: "Sau này Thiên Đình vận hành chư thiên, mong Phật Giáo phối hợp tạo phúc cho hồng hoang, cùng tu phúc đức."
Di Lặc còn chưa trả lời thì Đại Thế Chí đã vội vàng cướp lời: "Đại Thiên Tôn cứ yên tâm, vì phồn vinh của hồng hoang, Phật Giáo ta sẽ không khước từ."
Dược Sư cũng cười khẽ: "Phật Giáo ta phổ độ chúng sinh, lòng dạ từ bi, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì gây hại đến hồng hoang."
Di Lặc đứng thẳng người, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui. Các ngươi ngắt lời ta là có ý gì?
Bạch Cẩm đứng dậy cười ha ha: "Sau này hồng hoang xin nhờ đạo hữu."
Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư, Lục Áp đều gật đầu trong trạng thái mờ mịt. Đế Quân đang nhấn mạnh giao ước với mình đó mà!
Sau khi Phật Giáo rời đi, tiên thần trên Thiên Đình ai về chỗ nấy vận hành thiên địa.
Sau khi Bàn Đào thịnh hội kết thúc, đám người Di Lặc trở về thánh địa phương Tây, bắt đầu tranh đấu gay gắt. Đệ tử Phật Giáo cũng nhao nhao đứng về trận doanh, thậm chí còn dẫn tới vài lần đại chiến khiến thánh địa Phật Giáo phương Tây chướng khí mù mịt, hỗn loạn vô cùng, thu hút huyền môn phương Đông hóng chuyện.
Bên trong Đại Xích Thiên trong Hỗn Độn, Thái Thượng ngồi thưởng thức trà dưới gốc cây trà Thái Cực. Hắn vung tay lên, tức thì hai tách trà bay ra rơi về hai phía khác nhau. Tiếp theo, hai tia nước trà trong ấm trà nóng hổi cũng bắn ra rồi rơi vào trong từng tách trà, không bắn ra ngoài một giọt nào.
Thái Thượng ung dung cất lời: "Ngày xuân trăm hoa nở, Nguyên Thủy và Thông Thiên đến thưởng trà!"
Hai thân ảnh xuất hiện trên bàn trà, biến từ hư ảnh thành người thật, chính là Nguyên Thủy và Thông Thiên. Ba người tạo thành thế chân vạc.
Thông Thiên liếc nhìn Nguyên Thủy, nhíu mày hỏi: "Đại huynh, ngươi mời ta đến uống trà sao còn phải mời người không liên quan?"
Nguyên Thủy lạnh lùng hừ mũi thể hiện sự bất mãn: "Ngươi bảo ai là người không liên quan hả?"
"Đương nhiên là ngươi!"
Nguyên Thủy tức giận nói: "Đại huynh, sao ngươi lại mời cái tên không biết tốt xấu này?"
"Ngươi nói ai không biết tốt xấu đấy?"
"Tất nhiên là ngươi!"
Thông Thiên bỗng đứng phắt dậy, giận dữ quát: "Nguyên Thủy, ngươi được lắm! Trước kia ngươi hủy diệt đại giáo của ta, hôm nay còn buông lời độc ác. Đến đây nào, hôm nay chúng ta tính sổ hết thù mới hận cũ một lượt đi!"
Bỗng nhiên Nguyên Thủy cũng hiếu chiến hét lên: "Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi đấy à?"
Thái Thượng gõ bàn 'cộp cộp', bực bội lên tiếng: "Đừng ầm ĩ nữa, ta nhức đầu lắm! Các ngươi không thể bình tĩnh một chút sao? Tất cả ngồi xuống cho ta!"
Thông Thiên và Nguyên Thủy cùng ngồi xuống, nhìn nhau mà không nói gì, chỉ hừ mũi rồi quay đầu sang chỗ khác.
Thái Thượng hít sâu một hơi, cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu biết trước sẽ thế này thì mình sẽ gọi Bạch Cẩm đến, khỏi cần làm khó bản thân.
Hắn ôn tồn nói: "Thông Thiên, ngươi đừng trách chúng ta, khí vận của Tiệt Giáo hỗn tạp, cực thịnh mà suy, đây là thiên số. Chúng ta cũng bất đắc dĩ mà thôi. Thượng bảng đáng chết nhưng thứ nên giữ lại cũng đã giữ lại.
Nguyên Thủy, ngươi mau trả Quy Linh và Kim Linh cho Thông Thiên đi!"
Trong mắt Nguyên Thủy lóe lên vẻ lúng túng, sau đó hắn nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Quy Linh và Kim Linh không đủ tâm tính tu hành, dùng lời lẽ ác độc với ta nên bị ta đưa vào luân hồi sửa đổi, khi nào tâm linh viên mãn sẽ tự trở về."
Thông Thiên giận dữ quát: "Nguyên Thủy, đó là đệ tử của ta!"
Nguyên Thủy khinh thường: "Mấy vạn đệ tử mà chỉ có mấy lương tài, ngươi không dạy dỗ tốt thì để ta giúp ngươi."
"Đệ tử của ngươi thì tốt lắm hả? Còn không phải nhiều lần bị đại đội chấp pháp Tiệt Giáo ta diệt sạch sao?"
"Thực lực cao hay thấp không đại diện cho tu hành mạnh hay yếu, ngươi lẫn lộn rồi. Môn hạ đệ tử của ta có Nhiên Đăng nhìn thấu sinh tử, Quảng Thành Tử thấy rõ động tĩnh, Xích Tinh Tử hiểu rõ âm dương, Thái Ất cứu khổ muôn nơi, Ngọc Đỉnh bền gan vững chí, đám người Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân, Linh Bảo đại pháp sư, Hoàng Long Chân Nhân, Phổ Hiền Chân Nhân, Từ Hàng Đạo Nhân, Cụ Lưu Tôn, Đạo Hành Thiên Tôn, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Vân Trung Tử, Nam Cực Tiên Ông đều có pháp lực, căn hành và ngộ tính cực cao."
"Ta khinh!"
Thái Thượng bưng tách trà lên, vội vàng nói: "Trước tiên đừng tranh luận nữa, mau uống trà đi! Nước trà sắp nguội rồi!"
Thông Thiên và Nguyên Thủy cùng bưng tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm rồi lại đặt tách trà xuống.
Thái Thượng cười sang sảng: "Lần này ta mời hai vị hiền đệ đến đây vì nghe tin gần đây Phật Giáo cực kỳ hỗn loạn, ta rất vui nên cố ý chuẩn bị bữa lẩu mời hiền đệ tới dự tiệc, cùng xem cuộc chiến hỗn loạn của Phật Giáo."
Cảm xúc của Thông Thiên đã dịu lại, giọng nói có phần đắc ý: "Là Bạch Cẩm làm đó!"
Nguyên Thủy cũng gật đầu khen ngợi: "Bạch Cẩm khá lắm!"
Thông Thiên nói tiếp: "Chưa từng hy vọng thì sẽ không thất vọng."
"Dù là ai trở thành Phật Tổ, các đệ tử Phật Giáo khác cũng không phục. Phật Giáo gặp nhiều khó khăn rồi đây."
"Bạch Cẩm thuần khiết, dùng mưu kế cũng rất đơn giản, chỉ cần bọn hắn đối đầu một lần thì không khó lật tẩy."