Nguyên Thủy hừ mũi: "Ngươi thì biết cái gì, Bạch Cẩm không am hiểu âm mưu quỷ kế nhưng đây là dương mưu, cho dù bọn hắn biết tính toán của Bạch Cẩm song ai có thể không tranh đoạt?"
Thái Thượng mỉm cười: "Chẳng phải là các ngươi rất tốt đấy sao?"
Thông Thiên và Nguyên Thủy nhìn nhau rồi quay mặt đi.
Thái Thượng hắng giọng nói: "Huyền Đô bưng nồi lẩu lên đây."
Huyền Đô bưng một chiếc nồi lẩu Thái Cực đến, cung kính đặt lên bàn, sau đó mang một mâm đồ ăn tới đặt lên giá gỗ, món nào món nấy đều là sơn hào hải vị.
Thái Thượng cảm khái: "Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ăn lẩu là lúc vẫn còn ở Côn Luân Sơn. Khi ấy Bạch Cẩm nói lẩu là lẩu đoàn viên người một nhà ăn cùng nhau. Mời hai vị hiền đệ!"
Thái độ của Thông Thiên và Nguyên Thủy đều dịu bớt.
Vào lúc Thái Thượng mở tiệc chiêu đãi Thông Thiên và Nguyên Thủy ở Bát Cảnh Cung.
Chúng Phật Đà, Bồ Tát và La Hán hội tụ trong Cực Lạc Thế Giới ở phương Tây, mỗi người giẫm lên một đóa kim liên, người đông nghìn nghịt đứng trong đại điện.
Nhóm đệ tử thân truyền của Thánh Nhân là Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư, Lục Áp và Địa Tạng ngồi xếp bằng trên đài sen phía trên chúng thần, sau gáy sáng lấp lánh, Phật luân tỏa kim quang.
Trong đại điện, một đóa kim liên thập nhị phẩm mọc trên chủ vị, một người trẻ tuổi tuấn mỹ mặc bạch bào ngồi ngay ngắn trên đài sen.
Đông đảo Phật Đà và Bồ Tát trong Phật Giáo như là Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư, Lục Áp, Địa Tạng cùng chắp hai tay trước ngực bái lạy: "Nam mô bản sư Tu Bồ Đề Phật!"
Âm thanh to lớn vang vọng trong Tịnh thổ thế giới.
Chuẩn Đề mỉm cười nhìn chúng Phật tề tụ phía dưới mà mừng thầm trong lòng. Cuối cùng Phật Giáo cũng đi đến bước này, không uổng nghĩ trăm phương nghìn kế của ta.
Giọng nói lớn của Chuẩn Đề vang lên trong Phật Giáo Tịnh Thổ: "Đạo tổ nói: Thánh Nhân siêu thoát thiên địa để tồn tại độc lập, không xuất hiện trước chúng sinh, không nắm giữ nhân quả của chúng sinh, không phải lượng kiếp thì không thể vào hồng hoang. Nay ta truyền đạo thống Đại Thừa Phật Giáo ở đây, sắc phong tôn vị Phật Tổ chấp chưởng Phật Giáo!”
Các Phật Tổ Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư, Lục Áp và Địa Tạng đều nhìn Chuẩn Đề Phật Mẫu bằng ánh mắt nồng nhiệt, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: ‘Quả nhiên Bạch Cẩm nói không sai tí nào, ngoài ta ra còn ai có thể đảm đương tôn vị Phật Tổ của Đại Thừa Phật Giáo?’
Nhiệt huyết chảy rục rịch trong cõi lòng, bọn hắn cực kỳ kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực, Phật luân sau gáy năm người càng thêm lấp lánh, ai nấy đều chờ Thánh Nhân truyền lệnh.
Các đệ tử Phật Giáo còn lại cũng xôn xao hết cả lên, Thánh Nhân muốn từ bỏ vị trí giáo chủ ư? Bọn hắn không kìm được nhìn năm người trên đài sen, chắc là Phật Tổ nằm trong số bọn hắn nhỉ?
Chuẩn Đề Thánh Nhân nhìn chúng Phật và mỉm cười nói: "Ra đây đi!"
Đột nhiên ánh nến sáng lên trong đại điện, một lão đầu gầy đét mặc huyền bào màu đen, mặt mũi hiền lành ngồi xếp bằng trong ánh nến.
Đám Di Lặc giật mình, loáng thoáng cảm thấy không ổn. Nhiên Đăng đạo nhân? Sao hắn lại đến đây?
Nhiên Đăng chắp hai tay trước ngực, cúi đầu cụp mắt niệm: "Nam mô a di đà Phật!" Hắc bào trên người hóa thành bạch y cùng áo cà sa, mái tóc dài hoa râm biến mất, đằng sau cái đầu trọc lốc xuất hiện một vòng Phật luân, trông có vẻ mặt mày hiền hậu.
Chúng Phật và Bồ Tát trong đại điện đều nhìn Nhiên Đăng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Nhiên Đăng mỉm cười niệm: "Khi ta làm Phật, vô số bách tính thập phương nghe đến danh hiệu của ta đều được vui vẻ. Khi ta làm Phật, vô số chư thiên bách tính khắp thập phương thành tâm cầu sinh ở chùa của ta đều được hưởng thanh tịnh. Khi ta làm Phật, vô số chư thiên bách tính khắp thập phương nghe danh hiệu của ta, thắp hương tán hoa, Nhiên Đăng Huyền Tăng ăn cơm cửa Phật, đứng trên tháp tự, trai giới thanh tịnh, làm nhiều việc thiện, một lòng một dạ hướng về ta. Khi ta làm Phật, vô số chư thiên bách tính khắp thập phương phát bồ đề tâm, phá thất tình lục dục hư vọng, xem nhẹ sinh tử..."
Theo từng lời hứa vang lên, Phật luân sau gáy Nhiên Đăng càng thêm lấp lánh, Phật quang soi sáng hồng hoang chư thiên, kinh động đến vô số tiên thần nhìn về phương Tây.
Chuẩn Đề Thánh Nhân gật đầu mỉm cười: "Đại thiện! Nhiên Đăng sẽ là chủ vạn Phật, hiệu là Nhiên Đăng Phật Tổ, tọa trên Ngũ Kinh Pháp Liên!"
Nhiên Đăng chắp hai tay trước ngực, vừa kìm nén tâm trạng kích động vừa cúi đầu nói: "Tạ ơn Phật Mẫu, đệ tử nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Phật Mẫu."
Chuẩn Đề Thánh Nhân khẽ gật đầu, cả thân ảnh lẫn đài sen đều nhạt dần rồi biến mất.
Trong đại điện, đám người Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư, Lục Áp và Địa Tạng đều cảm thấy trái tim lạnh ngắt, trong lòng vô thức vang lên lời nói chân thành của Bạch Cẩm: đạo thống của Phật Giáo chắc chắn sẽ nằm trong số mấy đệ tử Thánh Nhân các ngươi, khẳng định là không xem nhẹ sự ưu tú của các ngươi, để một người ngoài truyền thừa đạo thống của Phật Giáo. Làm vậy chẳng phải sẽ khiến các ngươi đau lòng sao?
Trong lòng mấy người bất giác bùng lên lửa giận. Phật Mẫu vĩ đại à, đến một người ngoài như Bạch Cẩm cũng nhìn rõ điều này, vậy mà người không nhìn ra sao? Nhiên Đăng có công lao gì với Phật Giáo ta mà được đảm nhận tôn vị Phật Tổ? Trong Phong Thần Chiến chúng ta đã vào sinh ra tử vì Phật Giáo, người đã quên rồi ư?