Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583: Trả Pháp Bảo

Chương 583: Trả pháp bảo

Nguyên Thủy Thiên Tôn lên tiếng: "Thông Thiên bảo ngươi đi làm chuyện gì vậy?"

"Hồi bẩm sư bá: sư tôn ta nói phàm là nơi nhật nguyệt chiếu tới, sông ngòi đi qua đều phải lấy trung nghĩa làm gốc. Hắn lệnh cho đệ tử đi chém chết đám đệ tử bất trung bất nghĩa như Từ Hàng."

Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi thay đổi, hắn hỏi: "Hắn nói như vậy thật sao?"

Bạch Cẩm nói khẽ: "Sư bá, sư phụ ta vẫn quan tâm người lắm đó! Nếu sư tôn không bị đạo tổ cấm túc không được bước vào hồng hoang thì có lẽ hắn đã đích thân xông đến Phật Giáo phương Tây chém giết rồi."

Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ vẻ cảm động, nở nụ cười hiếm thấy. Khí tức lạnh lẽo trong đại điện nhanh chóng tan biến.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ mũi, hậm hực bảo: "Chuyện của bản thân thì xử lý không rõ ràng mà còn muốn bày mưu cho ta? Bạch Cẩm à, hãy nghe lời sư bá, không cần đến Phật Giáo đâu, cứ mặc kệ đám Từ Hàng thôi! Gặp nhau vui vẻ chia tay tốt đẹp cũng xem như bảo toàn tình sư đồ."

"Vâng!" Bạch Cẩm cung kính đáp lời. Hắn giơ hai tay lên, từng quầng sáng hiện ra xung quanh. Bốn món pháp bảo thần binh Huyền Hoàng Lượng Thiên Xích, Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, Độn Long Trụ và Ngô Câu Kiếm trôi lơ lửng trong quầng sáng.

Bạch Cẩm ngại ngùng nói: “Sư bá, trước kia lúc mưu đồ Phong Thần lượng kiếp, trùng hợp lấy được bốn kiện pháp bảo này. Vốn dĩ định tìm thời điểm tặng cho đám người Nhiên Đăng nhưng không ngờ bọn hắn lại đầu quân cho Phật Giáo phương Tây. Xem ra bốn kiện pháp bảo thần binh này không có duyên với bọn hắn rồi! Hôm nay ta trả lại cho sư bá, vật quy nguyên chủ.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn bốn kiện pháp bảo đang trôi nổi, khẽ gật đầu nói: “Rất tốt! Nếu bọn hắn đã cắt đứt tình nghĩa với Xiển Giáo thì cũng coi như cắt đứt duyên phận với những pháp bảo này.”

“Sư bá nói rất đúng!”

Thần sắc Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ động nói: “Bạch Cẩm, ngươi biết được bọn hắn sẽ phản bội sư môn sao?”

Bạch Cẩm vội vàng nói: “Sư bá, đệ tử làm gì có được bản lĩnh như thế chứ? Đệ tử mà biết được bọn hắn sẽ phản bội Xiển Giáo thì khi Phong Thần Chiến kết thúc đã chém giết bọn hắn, sao có thể để bọn hắn thoát được chứ? Đệ tử có thể có được bốn kiện pháp bảo này cũng chỉ là gặp được cơ duyên mà thôi, thật là trùng hợp mà. Đệ tử cũng cảm thấy quá khéo rồi, có lẽ đây chính là Thiên ý! Pháo bảo thuộc về Huyền Môn chúng ta, không ai có thể mang đi được.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười nói: “Nếu đã là Thiên ý thì ngươi cứ giữ lấy đi!”

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngạc nhiên nói: “Sư bá, đây là pháp bảo của Xiển Giáo người.”

“Thiên ý đã để chúng rơi vào trong tay ngươi thì chính là của ngươi, cứ giữ lấy đi! Ta cũng không thiếu mấy món Linh Bảo như này.”

Bạch Cẩm lập tức thu hồi pháp bảo, mừng rỡ bái lạy: “Đa tạ sư bá ban bảo vật!”

“Tuy pháp bảo tốt nhưng không thể ỷ lại, sau này ngươi tu hành càng sâu thì sẽ hiểu được, chung quy pháp bảo hay thần binh cũng chỉ là vật ngoài thân.”

“Đa tạ sư bá dạy bảo, đệ tử khắc trong tâm khảm.”

Bạch Cẩm trò chuyện với Nguyên Thủy Thiên Tôn trong đại điện một lúc rồi mới cái từ rời đi.

Một thời gian sau đó, tuy Phật Giáo đã lập Phật Tổ nhưng sóng ngầm vẫn mãnh liệt. Đám người Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư và Lục Áp âm thầm phá trận doanh, cực kỳ không phục Nhiên Đăng.

Sau Phong Thần lượng kiếp, Đại Thừa Phật Giáo chẳng những không đại hưng mà lại càng ngày càng hỗn loạn, ngay cả Chuẩn Đề đã truyền Thánh dụ xuống mấy lần mà cũng không thể đè xuống. Chưa từng có hy vọng thì sẽ không có tuyệt vọng, huống chi trong mắt đám người Di Lặc, chuyện này là Chuẩn Đề Thánh Nhân sai, câu nói của Bạch Cẩm đã mọc rễ nảy mầm trong lòng bọn hắn, khó mà xóa nhòa.

Thiên Đình một năm về sau, đột nhiên phương Nam nổi lên từng áng mây lớn, Phượng Hoàng và Chu Tước hót vang, thanh âm vang vọng trong hồng hoang, vô số phi cầm hót vang rồi bay lên bầu trời bay quay bầu trời hồng hoang, tất cả chúng sinh trên hồng hoang đều ngẩng đầu quan sát, kinh nghi không thôi.

Bên trong Chư Tước Giới ở phương Nam, hư ảnh của Phượng Hoàng và Chu Tước phi vũ trên thiên không, từng đốm hỏa diễm ngưng tụ thành từng đóa hoa hồng bay xuống, phía dưới là quảng trường thật lớn, trong sân có vô số tiên thần an vị trên bàn tiệc, phần lớn đều là Chu Tước tộc và Khổng Tước tộc, còn có một số chủng tộc phi cầm phụ thuộc.

Bạch Cẩm mang theo Thạch Cơ, Cô Lương và đại đội chấp pháp đến từ sớm, nói thế nào thì cũng là nhà mẹ đẻ của Khổng Tuyên, bây giờ gả Khổng Tuyên đi thì phải gặp thân gia mới được.

Quảng trường bên trong Thần Điện, Chu Tước Thánh Tôn mặc thanh sắc váy dài ngồi trên chủ vị trên cao, anh tuấn uy vũ mang theo khí tràng vương đạo cường đại, bên tay trái phía dưới là Bạch Cẩm ngồi ngay ngắn trên Thần vị.

Bạch Cẩm tươi cười nói: “Thánh Tôn, Khổng Tuyên còn trẻ, nếu làm gì sai thì mong Thánh Tôn dạy bảo nhiều hơn.”

Chu Tước Thánh Tôn mỉm cười nói: “Ta nhìn Khổng Tuyên lớn lên, tất nhiên ta sẽ dạy bảo hắn.”

“Đáng tiếc Tiệt Giáo ta đã rách nát, bây giờ môn sảnh vắng vẻ, ngược lại ủy khuất Tử Dao.”

“Có ta ở đây, Tử Dao sẽ không bị ủy khuất.”

“Lời nói Thánh Tôn đại khí, đệ tử bái phục.”

Bình Luận (0)
Comment