Sau lưng Địa Tạng hình thành một cái động đen ngòm, nhìn xuyên qua hắc động có thể trông thấy cảnh tượng dưới địa ngục với hắc sơn trùng điệp, âm phong gào thét.
Địa Tạng ngồi ngay ngắn trên đài sen, bay về phía sau, thân ảnh tiến vào trong hắc động rồi biến mất.
Di Lặc nói không nể nang gì: "Trong Phong Thần Chiến ta luôn vào sinh ra tử, không quản gian nan cực khổ vì Phật Giáo. Một hôm sơ ý rơi vào Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, bị mất tam hoa trên đình và bị phế ngũ khí trong ngực, vì vậy bây giờ ta phải chuyển kiếp tu hành lại từ đầu, không thể đi truyền đạo. Mong Phật Tổ thứ lỗi."
Đám Đại Thế Chí, Dược Sư, Lục Áp cũng chắp hai tay trước ngực và nói: "Ta cũng thế!"
Mấy người ngồi ngay ngắn trên đài sen, nhìn thẳng vào Nhiên Đăng Phật Tổ.
Sắc mặt Nhiên Đăng Phật Tổ không hề thay đổi, giọng nói lớn vang lên: "Các ngươi đã lập đại công cho Phật Giáo nên không cần phải truyền pháp, tự đi tu hành đi!"
"Cảm ơn Phật Tổ!" Nhóm Di Lặc biến mất trong Phật quang.
Sau đó hầu hết Phật Đà và Bồ Tát trong đại điện đều giải tán, chỉ còn lại đám người Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền và Cụ Lưu Tôn.
Văn Thù nhíu mày nói: "Phật Tổ, hình như các Phật Di Lặc, Đại Thế Chí, Địa Tạng rất bất mãn với ngài."
Phổ Hiền Bồ Tát hỏi: "Phật Tổ, ngài cần gì phải nhường nhịn?"
Giọng nói vang dội của Nhiên Đăng Phật Tổ vang lên trong đại điện: "Ta là Phật Tổ phải thống lĩnh tất cả chư Phật. Tương lai còn dài, không cần vội vàng."
Đám Từ Hàng đều gật đầu.
...
Ở một nơi khác, đám Quảng Thành Tử của Xiển Giáo cũng nổi trận lôi đình. Nhiên Đăng dẫn theo đám Từ Hàng phản bội Xiển Giáo có thể nói là quét sạch thanh danh của đệ tử Xiển Giáo.
Nhóm đệ tử Xiển Giáo như là Nhiên Đăng theo Phật lập tức khiến mạch nước ngầm ở hồng hoang cuộn trào dữ dội. Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đệ tử của Thánh Nhân phản bội sư môn, gây ảnh hưởng lớn tới danh dự của Xiển Giáo khiến rất nhiều người hóng chuyện cười của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
...
Trong Vũ Dư Thiên, Thông Thiên đứng trên một ngọn núi cao nhìn gió cuốn mây tan.
Một con Bạch Hạc băng qua biển mây phóng tới, đáp xuống núi cao rồi hóa thành thân ảnh của Bạch Cẩm. Hắn chắp tay thi lễ chào hỏi: "Đệ tử bái kiến sư tôn!"
"Ngươi đứng lên đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy hỏi: "Sư tôn gọi đệ tử về có gì sai bảo thế ạ?"
Thông Thiên đứng chắp hai tay sau lưng: "Nhiên Đăng, Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền, Cụ Lưu Tôn của Xiển Giáo đã phản giáo, ngươi có biết chuyện này không?"
"Phật Giáo mới lập Phật Tổ, gióng trống khua chiêng, đệ tử biết ạ."
"Ngươi thấy thế nào?"
Bạch Cẩm lén nhìn Thông Thiên giáo chủ. Tóc tai gọn gàng, mày kiếm mắt sáng, rõ ràng là đối phương tức giận! Theo hiểu biết của hắn trong những năm qua, chỉ khi nào tức giận sư phụ mới chú ý đến hình tượng, chải chuốt xong sẽ sát sinh.
Bạch Cẩm lập tức chắp tay thi lễ, nghiêm nghị nói: "Phản bội sư môn, tội này không thể tha! Đệ tử cho rằng phải chém!"
"Vậy thì ngươi đi đi!"
"Hic! Thưa sư phụ, bọn hắn đang ở trong Phật Giáo không ra ngoài, tạm thời đệ tử cũng chẳng có cách nào!"
Thông Thiên nhìn gió cuốn mây tan đằng xa, ánh mắt nhuốm vẻ cô đơn: "Haiz, lúc ta bằng tuổi ngươi đã chẳng có mấy đối thủ trong tam giới."
Bạch Cẩm không phản bác được, người thì giỏi rồi! Hắn chỉ có thể đáp lại một cách khô khốc: "Đệ tử đã khiến người bẽ mặt rồi."
Thông Thiên xua tay: "Ngươi đi trước đi! Nếu sau này có cơ hội thì giết hết bọn hắn."
"Tuân lệnh!"
Bạch Cẩm ngập ngừng giây lát rồi nói: "Sư tôn, Khổng Tuyên sư đệ tổ chức đại hôn, người xem chúng ta có nên bày tỏ một chút không?"
Thông Thiên giáo chủ lườm hắn: "Ta biết rồi, ngươi đi đi!"
"Vâng!" Bạch Cẩm cung kính đáp lời, khom người thi lễ rồi hóa thành dải sáng trắng.
Bạch Cẩm rời khỏi Vũ Dư Thiên đến thẳng Thanh Vi Thiên.
Trong Thanh Vi Thiên núi sông trải dài không dứt, một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững nơi trung tâm thiên đại, đạo cung của Thánh Nhân tên Ngọc Hư Cung tọa lạc trên đỉnh núi, tường vân lượn lờ xung quanh, vầng sáng lấp lánh.
Lúc này có mấy đạo thân ảnh đang quỳ lạy trước Ngọc Hư Cung, là đám người Thành Tử, Xích Tinh Tử, Ngọc Đỉnh Chân Nhân và Hoàng Long Chân Nhân.
Một dải sáng trắng rơi từ trên bầu trời xuống, ngưng tụ thân hình trước Ngọc Hư Cung, sau đó chắp tay thi lễ: "Đệ tử Bạch Cẩm cầu kiến sư bá!"
Đám Quảng Thành Tử ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm với vẻ mặt phức tạp. Hắn lại đến hả? Đến xem chuyện cười của Xiển Giáo ta ư?
Quảng Thành Tử ưỡn thẳng lưng, lạnh nhạt nói: "Mời Bạch Cẩm sư đệ về cho! Sư tôn đang bế quan không tiếp khách!"
Bạch Cẩm cung kính thưa: "Sư bá, đệ tử mới đi ra từ Vũ Dư Thiên, sư tôn lệnh cho ta đi làm một việc vô cùng quan trọng, chuyện này liên quan đến Xiển Giáo."
"Bạch Cẩm, vào đi!"
Cửa lớn Ngọc Hư Cung ầm ầm mở ra.
Bạch Cẩm đứng dậy, cất bước đi vào trong Ngọc Hư Cung. Vừa mới bước chân vào đại điện hắn đã không kìm được rùng mình vì trong đại điện tràn ngập ý lạnh thấu xương.
Đám người Quảng Thành Tử quỳ bên ngoài, ai nấy đều ngạc nhiên. Không ngờ sư tôn lại thật sự cho hắn tiến vào, rốt cuộc ai mới là đệ tử của sư tôn thế?
Bạch Cẩm đi vào Ngọc Hư Cung, cung kính bái lạy: "Đệ tử bái kiến sư bá!"
Giọng nói vang dội của Nguyên Thủy Thiên Tôn vang lên: "Đứng lên đi!"
Bạch Cẩm nhổm dậy ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.