Dưới Kỳ Lân Nhai, thanh âm thanh lãnh của Vô Đương thánh mẫu vang lên: “Thiên đạo ở trên, Đạo tổ giám chi!”
Luân hồi và sinh diệt là quy luật vận chuyển của thiên địa, hồng trần vạn linh thuận sinh ứng chết sinh sôi không ngừng, đắc thất khổ nhạc tình dục giao sí.
Người mà siêu thoát gọi là tu sĩ, đoạt lấy năng lực thiên địa tạo, tu được Tiên đạo, đồng thọ cùng thiên địa, đồng huy cùng nhật nguyệt, nhưng Tiên đạo mờ mịt, không phải là người bồi căn thâm hậu sẽ không thể thông hành. Nay ta lập xuống Thiên Kiếp, lấy lôi làm phạt, cân bằng thiên địa. Lục đạo chúng sinh, Tiên Ma Yêu Quỷ, phàm là người tu hành đắc đạo, đại hợp thân thể ắt độ tam cửu Thiên Kiếp. Thiên Kiếp tẩy rửa nguyên thần, rèn đúc Tiên thể, người thành công sẽ được hưởng Tiên đạo, thất bại sẽ hóa thành tro bui. Sự huyền diệu của Đạo đạo chi môn khó mà lý giải, chỉ cần là người cảm ngộ được pháp tắc, ắt sẽ độ lục cửu Thiên Kiếp, Thiên Kiếp cô đọng pháp tắc tự thân, người thành công sẽ thành Bất Hủ Kim Tiên, thất bại sẽ hóa tro bụi. Phàm là người ngộ ra được đại đạo của bản thân, ắt độ cứu cửu Thiên Kiếp. Dưới Thiên Kiếp, tự thân đại đạo giao hòa với thiên địa, người thành công sẽ thành Chuẩn Thánh chấp chưởng thiên địa pháp tắc. Đạo Tổ giám chi!”
Ầm ầm!
Trên bầu trời hồng hoang nổi lên từng đợt cuồng phong, một đôi lôi đình điện nhãn hiển hiện, điện nhãn to lớn băng lãnh vô tình nhìn xuống dưới Kỳ Lân Nhai.
Ầm! Lôi đình điện nhãn hóa thành một tia chớp đánh xuống phía dưới, thiên địa lóe lên một mảnh trắng xóa. Lôi đình nối liền thiên địa, lôi đình lúc trước ban cho Khuê Cương hoàn toàn không thể so bì.
Ầm ầm! Phía dưới đất đá văng khắp nơi, Kỳ Lân Nhai chỉ kiên trì được một khắc rồi trực tiếp bị thiểm điện bổ ra, một bạch y nữ tử mỹ lệ đạp lên hư không đi ra từ bên trong lôi đình. Điện quang quanh thân nàng bắn ra bốn phía, trên trán hiện lên một ấn ký hình tia chớp, thoạt nhìn như bản nguyên lôi đình chi chủ chí cao vô thượng.
…
Tại Đại Xích Thiên bên trong hỗn độn, Thái Thượng Thánh Nhân ngồi khoan thai thưởng trà bên trong vườn trà ở hậu viện, đột nhiên sững sờ, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt hắn ung dung nhìn qua thời không vô tận, nhìn thấy trên đại lục, tay hắn khẽ run một cái, nước trà không chén văng ra ngoài một chút. Bạch Cẩm vậy mà thực sự cứu Vô Đương ra rồi?
Thái Thượng lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ nói: “Aizz… Thiên Kiếp chi chủ, bây giờ quả thực là không dễ xử lý rồi.”
Nếu chỉ cứu ra mà thôi thì hắn hoàn toàn có thể hoàn toàn phủi đi món nợ nhưng bây giờ lại xuất hiện thân phận Thiên Kiếp chi chủ này, sao hắn có thể đưa nàng đến Phật Giáo chứ? Lúc trước hắn không nên nhất thời xúc động cho Bạch Cẩm chút hy vọng sống, bây giờ thì hay rồi! Chơi quá tay rồi.
Thái Thượng bất đắc dĩ cười khổ nói: “Thiên Đạo dễ dàng tán thành như vậy, chắc hẳn là ý của sư tôn. Thế nhưng Bạch Cẩm tạo quan hệ tới Tử Tiêu Cung từ bao giờ vậy? Năng lực thật lớn!”
Một bên khác, bên trong Vũ Dư Thiên, tiếng cười ha hả của Thông Thiên vang vọng khắp thiên địa, hù dọa không biết bao nhiêu phi cầm tẩu thú.
….
Bên trong Địa Tiên Giới của hồng hoang, Vô Đương thánh mẫu đón lấy lôi đình mà đi ra, nàng đưa tay về phía trước nắm lấy, lôi đình thông thiên triệt địa liền thu vào trong tay Vô Đương thánh mẫu, hóa thành một lẵng hoa màu tím, bên trong lẵng hoa còn toát ra hồng mang.
Thân ảnh Bạch Cẩm xuất hiện trên tường vân, cười ha hả rồi chắp tay thi lễ, nói: “Chúc mừng sư tỷ thoát khỏi khốn cảnh!”
Vô Đương thánh mẫu cầm lẵng hoa chắp tay thi lễ, cảm kích nói: “Đa tạ sư đệ!”
Trên tường vân hiện lên vô số chúng thần Thiên Đình, bọn hắn cùng nhau thi lễ hô: “Chúc mừng Thiên Kiếp chi chủ quy vị!”
Thanh âm hạo đãng vang vọng khắp thiên địa.
Vô Đương thánh mẫu ném lăng hoa trong tay ra ngoài, lăng hoa phóng lên trời rồi hóa thành một tòa lôi trì cực địa, bên trong lôi trì còn có vô sô Lôi Long đang du tẩu.
Vô Đương thánh mẫu nhìn Bạch Cẩm, nói: “Sư đệ, bây giờ Thiên Kiếp được thành lập, ta phải tọa trấn Lôi Trì, không được đánh mất. Hôm khác ta đến Câu Trần Cung bái tạ.”
Bạch Cẩm cười ha hả nói: “Chấp chưởng Thiên Kiếp, ngày sau công đức vô lượng. Sư tỷ, lúc trước ta đáp ứng mưu đồ việc công đức cho ngươi, bây giờ xem như là thực hiện được rồi nhỉ!”
Vô Đương thánh mẫu liếc Bạch Cẩm một chút, bật cười nói: “Ta còn tưởng sư đệ đã quên mất rồi! Đa tạ sư đệ đã hao tâm tổn trí mưu đồ. Nếu sau này có việc cần, nhất định sẽ không chối từ.” Nói xong, nàng hóa thành một đạo bạch quang bay vào hư không rồi biến mất.
Bạch Cẩm phất tay thu hồi Kỳ Lân Nhai đã bị phá vỡ ở bên dưới, sau đó đằng cưỡi mây đạp gió bay về phía thượng diện.
Trên tường vân, trong chúng thần Thiên Đình, đám người Triệu Công Minh, Vân Tiêu, Thạch Cơ và Cô Lương nghênh đón.
Triệu Công Minh cười ha hả nói: “Sư huynh, Đại sư tỷ thoát khốn mà ra, có thể nói là rất đáng mừng.”
Vân Tiêu cũng mỉm cười nói: “Quả thực là việc vui, phải ăn mừng.”
Cô Lương hưng phấn kêu lên: “Mời cơm, sư huynh nhất định phải mời cơm.”
Bạch Cẩm cười nói: “Ta thấy các ngươi cũng thèm ăn. Được thôi, hôm nay ta bày yến tiệc bên trong Điểu Sào, cùng chúc.”
Triệu Công Minh không chờ nổi nữa kêu lên: “Đi thôi đi thôi!”
Tất cả chúng thần cũng bay về phía Thiên ĐÌnh, cười cười nói nói, vui sướng không thôi.