Ngay lúc chúng thần trở về Thiên Đình, hồng hoang cũng lặng yên không một tiếng đột xảy ra biến hóa mới.
Một thanh y lão giả ngồi xếp bằng trong một ngọn núi tú lệ, bên cạnh dựng một cây quải trượng.
Chúng tu sĩ đứng trên tường vân nơi xa lặng lẽ vâu khốn lão giả, hoàn toàn không chút lo lắng nào. Huyền Tùng Tử đạo hữu đã không thể áp chế được tu vi, bây giờ nhất định phải mạo hiểm đột phá.
Huyền Tùng Tử ngẩng đầu nhìn thương thiên một chút rồi lại nhìn đại địa, yếu ớt nói: “Tại sao lại có Thiên Ma Kiếp chứ? Chẳng lẽ thiên địa nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?
“Các vị đạo hữu, ta đã không thể áp chế tu vi được nữa, nhất định phải mạo hiểm đột phá. Nếu bất hạnh bị thiên ma xâm lấn, vẫn mong các vị ra tay chém giết ta.”
Tất cả tu sĩ xung quanh đều yên lặng gật đầu, nhìn lão giả rồi lại nhìn về phía bản thân, không khí bi thương tản mác khắp thiên địa.
Lão giả chậm rãi nhắm hai mắt lại, một lát sau linh khí giữa thiên địa liền hội tụ về phía lão giả, khí tức trên người hắn liên tục tăng cao, đến một cái đỉnh điểm liền bộc phát ra, một cỗ khí lãng vô hình lấy lão giả làm trung tâm mà tán loạn ra ngoài.
Giữa thiên địa, từng tia từng tia ma khí hiển hiện lên, trong lòng tất cả những tu sĩ đang vây xem đều trở nên ngưng trọng, muốn xông đến rồi.
Ầm ầm!
Đột nhiên trên ngọn núi hiện lên một đám lôi vân, trong lôi vân sấm sét vang dội, uy áp cường đại khóa chặt lấy lão giả, nhất thời thiên địa xung quanh lâm vào một mảnh tăm tối.
Đột nhiên lão giả mở to hai mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lôi vân. Đây là Thiên Ma Kiếp sao? Vì sao lại có động tĩnh lớn đến vậy? Chẳng lẽ thiên ma muốn xâm lấn hắn là Ma Vương? Trong lòng lão giả dần dâng lên cảm giác tuyệt vọng, thật sự chút đường sống cũng không chừa sao? Ngày thường hắn không gây nhân quả, làm việc thiện tích đức, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bị thiên ma xâm lấn sao?
Một cỗ ba động hiển hiện xung quanh lão giả, một hư ảnh thiên ma bay ra từ trong hư không, trong nháy mắt liền chui vào trong cơ thể lão giả.
Nhất thời lão giả liền biến sắc, đờ đẫn ra, trong mắt hiện lên hắc mang, từng tia ma khí phát ra từ trong cơ thể rồi lởn vởn xung quanh.
Đông đảo tu sĩ xung quanh đều vô cùng nghiêm nghị, chính là loại tình huống này, Thiên Ma Kiếp bắt đầu rồi.
Bầu trời nổi lên từng tia chớp ‘ầm ầm’. một đạo thiểm điện phích lịch bắn xuống, chiếu sáng một vùng thiên địa, nháy mắt liền xuyên qua cơ thể lão giả.
“A!”
“A!”
…
Hai tiếng kêu thê lương đồng thời truyền ra từ bên trong lôi đình, một tiếng là do lão giả kêu lên, tiếng còn lại là từ thiên ma. Lôi đình vốn là lực lượng trừ tà, khắc chế thiên ma gắt gao, đột nhiên giáng xuống khiên thiên ma không kịp chuẩn bị gì cả.
Lão giả ngửa mặt lên trời rồi ngã sấp xuống đỉnh núi, toàn thân run rẩy bốc lên khói đen, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ thư thái.
Tu sĩ đang vây xem ở nơi xa xôn xao lên, đây là chuyện gì vậy chứ? Thiên Ma Kiếp đâu phải như vậy đâu? Vì sao lôi đình lại giáng xuống?
Một hồng y nữ tử thì thầm nói: “Ta từng nghe nói là khi thời tiết giống tốt, đứng càng cao sẽ càng dễ bị sét đánh. Chẳng lẽ là vì Huyền Tùng Tử đứng quá cao?”
Một kiếm khách đứng cạnh nhíu mày nói: “Hắn là tu sĩ, sao có thể giống với người phàm tục được chứ? Đạo lôi đình này ắt có gì đó kỳ lạ.”
Trên đỉnh núi nơi xa, lão giả nguyên thần thư thái, từ nơi sâu xa mà biết được ý nghĩa của Thiên Kiếp. Hắn lập tức xoay người bay lên hư không, không để ý đến toàn thân đen thui mà cười ha hả, kêu: “Tốt, tới tốt lắm! Thiên Kiếp đó…”
Hắn ngẩng đầu nhìn lôi vân của Thiên Kiếp, kích động hét lớn: “Thiên Kiếp, đến đây tiếp đi!”
Lão giả vẫy vẫy tay, một trượng cắm ở bên cạnh liền bay ra, ‘phịch’ một tiếng rơi vào trong tay lão giả.
Lôi vân cuồn cuộn. Ầm ầm! Lại có một tia chớp bắn xuống.
Lão giả hét lớn một tiếng: “Phá cho ta!” Đột nhiên mộc trượng đâm ra, lôi đình lập tức đánh lên mộc trượng. Mộc trượng nở rộ lam sắc quang hoa, hình thành quang mang phòng ngự khoảng nửa hình tròn, ngăn cản lấy lôi đình.
Từng đạo lôi đình liên tiếp bắn xuống, lão giả cũng sử dụng toàn bộ thủ đoạn, từ pháp thuật rồi đến pháp bảo liên tục thi triển đối kháng Thiên Giới, tuy là thế nhưng vẫn vô cùng chật vật.
Ầm ầm! Đạo tử sắc lôi đình thứ sáu hạ xuống, mộc trượng của lão giả dưới đạo lôi đình đó ‘răng rắc’ một tiếng rồi vỡ nát. Lôi đình trực tiếp xuyên qua mộc trượng rồi nện xuống đỉnh núi, trong nháy mắt đỉnh núi bị đốt cháy đen.
Chúng tu sĩ vây xem xôn xao cả lên, Huyền Tùng Tử không bị thiên ma xâm lấn, ngược lại thiên ma đó đã bị lôi đình đánh chết. Đây là chuyện gì vậy chứ? Gần đây thế đạo hồng hoang biến hóa quá nhanh, chúng ta không thích ứng nổi nữa.
Huyền Tùng Tử nằm trên đỉnh núi cháy đen, trên thân tản ra hắc khí nhàn nhạy, một lát sau hắc khí tiêu tán, linh đài thư thái.
Ong! Một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống bao phủ Huyền Tùng Tử vào bên trong. Giữa bạch quang, thân thể cháy đen của Huyền Tùng Tử chậm rãi bay lên, lớp cháy đen bên ngoài dần nứt vỡ, lộ ra da thịt mới trắng nõn, khí tức chậm rãi phóng thích ra khỏi thể nội càng ngày càng cường đại.