La Hầu khẽ nhíu mày, nói: “Ta lập ra Thiên Ma Kiếp, hồng hoang liền xuất hiện Thiên Lôi Kiếp?”
Khuê Cương liên tục gật đầu, tức giận nói: “Đây là đạo văn một cách vô liêm sỉ, hơn nữa còn dùng Thiên Lôi Kiếp cướp đoạt quyền hành vốn dĩ của Thiên Ma Kiếp, Thiên Lôi Kiếp trở thành chúa tể Thiên Kiếp. Thủ đoạn như vậy quá vô sỉ rồi!”
“Làm ra thủ đoạn như vậy không phải là bút tích của Hồng Quân, ta ngược lại muốn xem xem là ai lại dám phá hoại mưu đồ của Ma Giới ta.” La Hầu nhắm mắt lại, tâm thần tra khắp mọi ngóc ngách trên hồng hoang, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều khắc sâu vào trong lòng hắn.
Một lát sau, La Hầu mở to mắt ra, sắc mặt có chút kỳ dị.
Khuê Cương vội vàng hỏi: “Ma Tổ, có phải là Hạo Thiên vô sỉ mưu đồ không?”
La Hầu nhíu mày nói: “Không phải Hạo Thiên, mà chính là Câu Trần Đại Đế - Bạch Cẩm trên Thiên Đình, Thiên Kiếp chi chủ chính là Đại sư tỷ của Tiệt Giáo ngày trước - Vô Đương thánh mẫu. Nhưng rốt cuộc Bạch Cẩm này có lai lịch gì chứ? Ta tra khắp chư thiên cũng không thể tra được thiên cơ của hắn, phảng phất như chư thiên hoàn toàn không có người này. Thế nhưng tất cả chư thần trên Thiên Đình đều biết đến sự tồn tại của Bạch Cẩm, ta cũng là từ khía cạnh này mới biết được Thiên Kiếp là do Bạch Cẩm mưu đồ.”
Khuê Cương biến sắc, nói: “Sao ngay cả Ma Tổ ngài cũng không thể tra xét?”
La Hầu ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh mịch nhìn ra bên ngoài, sau đó cười lạnh một tiếng nói: “Nếu như vậy thì xem ra chí ít có ba tôn Thánh Nhân trở lên che lấp thiên cơ của hắn. Bây giờ ta ngược lại có chút hứng thú với hắn.”
Khuê Cương lập tức nói: “Ma Tổ, có cần đệ tử đi bắt hắn tới không?”
“Hắn được rất nhiều Thánh Nhân để mắt tới, sao có thể khinh động được? Ngươi lui trước đi, ta tự có mưu đồ.”
“Vâng!” La Hầu đứng dậy, cung kính thi lẽ rồi xoay người đi ra ngoài.
Bên trong Hắc Tiêu Cung trống vắng, La Hầu tự thì thầm: “Bạch Cẩm được rất nhiều Thánh Nhân che lấp thiên cơ cho. Ha hả! Thật thú vị. Hồng hoang bây càng ngày càng thú vị hơn."
…
Hồng hoang Bắc Câu Lô Châu, tại một vùng đầm lầy thật lớn, tích tích tác tác, vạn xà du tẩu.
Dưới đầm lầy có một không gian riêng biết, trong không gian là một khu kiến trúc thật lớn, nơi nơi đều có thể thấy được những pho tượng rắn, có một vài sinh vật hình người thưa thớt đi lại bên trong, mỗi một bóng người đều mang đặc thù của Xà tộc, người thì có đồng tử băng lãnh, người thì thân mang xà lân, có người lại miệng phun lưỡi rắn.
Một thân ảnh trẻ tuoior nhanh chóng chạy tới một tòa đại điện, đi vào trước một tòa mật thất, sau đó chắp tay thi lễ, lớn tiếng kêu lên: “Tộc trưởng, thiên địa đại biến.”
Một thanh âm mở mịt truyền ra từ bên trong mật thất: “Là biến cố như thế nào?”
“Thiên Đình lập Thiên Kiếp, sau này tu sĩ đột phá sẽ gặp Thiên Lôi Kiếp, uy lực của Thiên Ma Kiếp đã giảm mạnh. Tộc trưởng, đây là chuyện tốt!”
Đại môn mật thất ‘ầm’ một tiếng mở ra, một thân ảnh gầy gò ngồi xếp bằng bên trong đại điện, thực lực đã đạt tới Đại La đỉnh phong, khó mà khống chế được ảnh hưởng đến hư không xung quanh.
Thân ảnh gầy gò chợt mở bừng hai mắt ra, ánh mắt băng lãnh nói: “Thiên Lôi Kiếp là gì?”
“Chính là lôi đình từ trên trời bổ xuống người độ kiếp, chỉ là lôi đình này không phải là lôi đình bình thường, trong đó có chứa một ít đạo ý đáng sợ.”
Thân ảnh gầy gò cười ha hả nói: “Thiên Lôi Kiếp, hay cho một cái Thiên Lôi Kiếp, chỉ là lôi đình mà thôi, ta sợ gì chứ? Ngươi có thể tra được vì sao Thiên Lôi Kiếp xuất hiện không?”
“Hồng hoang có truyền âm tới, chính là vì Hạo Thiên Thượng Đế không đành lòng nhìn thiên ma tàn phá nên mới lập xuống Thiên Kiếp.”
“Hắc hắc! Ma Giới lập Thiên Ma Kiếp, Hạo Thiên theo sau lập Thiên Lôi Kiếp. Thủ đoạn của Thiên Đế này chẳng có chút điểm giới hạn nào nhỏ! Loại Thiên Đế này không dễ trêu chọc.” Sau đó hắn hóa thành một hắc sắc xà ảnh bay lên trời.
Tình huống như vậy đều xảy ra ở các đại tộc khác trên hồng hoang, sự tình Thiên Lôi Kiếp cũng vì vậy mà truyền khắp hồng hoang. Đồng thời hình tượng của Hạo Thiên Thượng Đế chính thức hình thành, đây là một Thiên Đế không cần thể diện, tuyệt đối không thể trêu chọc.
…
Tại hồng hoang, bên trong Điểu Sào trên Thiên ĐÌnh, Bạch Cẩm đang ăn uống linh đình với chấp pháp đại đội.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
…
Bạch Cẩm ngồi trên chủ vị liên tục hắt xì mấy cái.
Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: “Sư huynh, có việc gì không ổn sao?”
Bạch Cẩm sờ mũi một cái, cười đáp: “Hẳn là có người đang nhớ ta. Không sao, tiếp tục uống!”
Bạch Cẩm bưng chén rượu lên, mấy người Triệu Công Minh cũng bưng chén rượu lên, sau đó là một trận hoan thanh tiếu ngữ.
Sau ba tuần cơm, Bạch Cẩm nói với Cô Lương: “Sư muội, những việc ta để ngươi làm đã làm tốt chưa?”
Cô Lương buông chén rượu xuống, nở một nụ cười xán lạn, nói: “Sư huynh, việc mà ngươi giao cho ta, ngươi cứ yên tâm đi! Chắc chắn khiến sư huynh thỏa mãn.”
Bạch Cẩm bưng chén rượu lên kính Cô Lương “Làm phiền sư muội rồi, mời!”
Cô Lương cũng bưng một chén rượu lên, cười hì hì nói: “Hẳn phải là ta nối đã làm phiền sư huynh mới đúng, đa tạ sư huynh đã cứu Đại sư tỷ ra.” Hai người bưng chén rượu lên uống cạn.