Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 619 - Chương 619: Mặc Ý

Chương 619: Mặc ý

Bạch Cẩm đi qua hai hàng người, bước vào bên trong Cơ Quan Thành.

Một thanh mặc mặc y phục màu xám đứng ở cuối cùng, thấy Bạch Cẩm đi tới, cúi chào hành lễ nói: “Cầm Hoạt Li tham kiến phó môn chủ tam gia!”

Bạch Cẩm quan sát người thanh niên, nói: “Ngươi chính là Cầm Hoạt Li? Ta từng nghe đến ngươi, đồ đệ đứng đầu của Mặc gia, am hiểu truyền thụ Mặc đạo.”

Cầm Hoạt Li mỉm cười, khiêm tốn nói: “Mặc Tử học cứu nhiều người, đệ tử không bằng ai, nào dám nhận am hiểu Mặc gia? Chẳng qua chỉ là một học đồ nhỏ bé ở Mặc gia mà thôi.”

“Không kiêu ngạo không nóng giận, không ngông cuồng không hống hách, đây mới là thái độ của người làm học vấn.”

Cầm Hoạt Li giơ tay cúi người, cung kính nói: “Mời Phó môn chủ.”

Bạch Cẩm đi theo Cầm Hoạt Li vào trong, đi qua thành trì cuối cùng đến trước một đại điện lớn ở giữa Cơ Quan Thành.

Một người trung niên mặc áo choàng phong thần anh tuấn đứng trước cửa điện, hai tay chắp sau lưng mỉm cười nhìn Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm lập tức bước đến vái chào hành lễ: “Đệ tử bái kiến sư thúc!”

Cầm Hoạt Li cũng vái chào hành lễ: “Đệ tử bái kiến Cự Tử!”

Mặc Tử mỉm cười nói: “Đều đứng dậy cả đi! Cầm Hoạt Li, ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Cầm Hoạt Li cung kính đáp lại, quay người bước ra ngoài.

Mặc Tử cười ha ha nói: “Câu Trần Đại Đế giá lâm, quả thực là rồng đến nhà tôm, Mặc gia ta vô cùng vinh hạnh.”

Bạch Cẩm lắc đầu, cười gượng nói: “Sư thúc, người là trưởng bối, người nói đùa với vãn bối như vậy không hay lắm nhỉ?”

Câu Trần Đại Đế hèn mọn này ở trước mặt Địa Tiên Chi Tổ là gì chứ?

Cả Thiên Đình ngoại trừ Ngô Thiên sư thúc, còn có ai có thể hơn người chứ?

“Ha ha, ta không phải là Địa Tiên Chi Tổ, ta chỉ là một người phàm mà thôi.”

Mặc Tử đứng khép lại, giơ tay mời nói: “Mời Đại Đế vào trong!”

Bạch Cẩm cúi người nói: “Sư thúc, mời người đi trước.”

Mặc Tử khẽ gật đầu, quay người đi vào trong đại điện, Bạch Cẩm cũng bước theo vào, hai người bước vào đại điện, lần lượt ngồi xuống vị trí chủ và khách.

Mặc Tử vuốt râu nói: “Nghe nói Đại Đế ở Nho môn đề nghị xây dựng thư viện Nho gia, thư viện Nho gia ở khắp nơi, đệ tử nhiều vô cùng, khai sáng tri thức cho chúng sinh, có thể gọi là công đức vô lượng mà! Còn nghe nói rằng Đại Đế ở Pháp gia đề nghị xây dựng Pháp viện, bộ đốc sát, bộ tư pháp, phân cách pháp luật và chính trị, từ đó thực thi pháp luật công bằng công chính công khai, khiến cho những tên đầu trâu mặt ngựa sợ hãi, làm chủ cho chúng sinh, cũng là công đức vô lượng. Còn nghe nói Đại Đế ở Đạo môn, xây dựng Đạo quan, thờ cúng Tam Thanh, truyền bá tín ngưỡng, quản lý người tu luyện, có thể nói là công đức vô lượng.”

Cự Tử quá khen rồi, những việc này đệ tử không dám tự cho mình là có công lao, đều là sư phụ và sư bá chế định sách lược xây dựng, tạo phúc cho Hồng Hoang. Cự Tử, người đừng gọi con là Câu Trần Đại Đế gì đấy nữa, đệ tử thật sự chột dạ, hay là người gọi con sư điệt, hoặc gọi con Bạch Cẩm đều được.”

“Haha, nghe nói Câu Trần Đại Đế trước giờ khiêm tốn, quả nhiên không sai, cũng được, vậy ta gọi ngươi Bạch Cẩm.”

“Bây giờ nghe thoải mái hơn nhiều rồi.” Bạch Cẩm cười nói.

Mặc Tử cười nhẹ, hỏi: “Bạch Cẩm, lần này ngươi đến vì nhà nào vậy?”

Bạch Cẩm ngừng cười, nghiêm túc nói: “Đệ tử đến vì Mặc gia.”

Mặc Tử ngạc nhiên nói: “Vì Mặc gia?”

“Đúng vậy! Từ khi sư thúc xây dựng Mặc gia đến nay, đệ tử đã nghiên cứu giáo nghĩa Mặc gia, bác ái, không chiến tranh, tiết kiệm, minh quỷ, thiên chí, tiết táng, có thể nói là tư tưởng lợi nước lợi dân, lại độc hành thiên hạ bằng Cơ Quan Thuật, cho dù trong bách gia, Mặc gia cũng là người xuất sắc.”

Đáng tiếc Mặc gia và Âm Dương gia tranh đấu không ngừng, làm cho Mặc gia phát triển trì trệ, đệ tử rất lấy làm tiếc, vậy nên đặc biệt đến đây muốn nói vài lời với sư thúc.

Mặc Tử nhíu mày nói: “Ngươi làm thuyết khách cho Âm Dương gia sao?”

“Không phải, đệ tử lĩnh ngộ được tư tưởng Mặc gia, tự nhận cũng coi như là đồ đệ nửa mùa của Mặc gia, vậy nên đến nói đôi lời về tương lai của Mặc gia, mong sư thúc đừng trách tội đệ tử lỗ mãng.

“Ha ha” Mặc Tử cười, nói: “Bạch Cẩm ngươi có thể lĩnh ngộ Mặc ý, đây chính là sự công nhận Mặc gia ta, ta nào dám trách tội ngươi, ngươi nói xem tương lai Mặc gia ta có chỗ nào không thỏa đáng? Ta nhất định sẽ chú trọng.”

“Sư thúc, theo ý kiến của đệ tử, tư tưởng Mặc gia quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức vượt qua thời đại này, rất ít người có thể lĩnh ngộ được tư tưởng Mặc gia.”

Mặc Tử vô thức gật đầu, đây cũng là điều người lo lắng, tìm đồ đệ quả thực rất khó.

“Sư bá, đệ tử cho rằng một học thuyết muốn phát triển dài lâu, cần có lĩnh vực học thuyết thực tiến, bây giờ Mặc gia chỉ có tư tưởng, lại không có kinh nghiệm thực hiện, hơn nữa đệ tử Mặc gia cũng thiếu phương pháp mưu sinh. Sư thúc người nghĩ xem, Nho gia có học đường, Pháp gia có pháp viện, Đạo gia có Đạo quan, đây đều là nơi đệ tử tam gia thực hiện học vấn, cũng là nguồn gốc để họ phát triển. Nếu như học tử học một học thuyết, lại không thể nuôi dưỡng bản thân, vậy ai sẽ đến học chứ? Sư phụ con từng nói, chỉ có ăn uống no say mới có tư cách theo đuổi ước mơ.”

“Bây giờ sư thúc còn ở đây, tất nhiên có thể bảo vệ tất cả Mặc Tử, nhưng Mặc gia cần phát triển thì không thể cứ ỷ lại vào một mình sư thúc được, nếu như có một ngày người rời khỏi Mặc gia, đệ tử Mặc gia sợ rằng chỉ có thể dựa vào kiếm pháp Mặc gia để kiếm sống, lúc này đệ tử Mặc gia sẽ trở thành võ sĩ giết người không chớp mắt, lúc đó Mặc g ia cũng đã cận kề với sự diệt vong.

Bình Luận (0)
Comment