“Khụ khụ, sư bá, người làm khó con rồi! Sư bá quản lý Đạo gia phát triển phồn vinh hưng thịnh, đệ tử có thể có chủ ý nào hay chứ.”
“Không cần đùn đẩy, con cứ nói đi.”
Bạch Cẩm suy tính một hồi nói: “Đệ tử thấy Đạo gia khác với các học thuyết khác, Đạo gia nên tránh xa Triều Đình, xây dựng Đạo quan cung phụng Tam Thanh và các thần, người tu hành trong Đạo quan gọi là Đạo sĩ, Đạo sĩ phổ độ bách tính, tự thân tu hành.”
Lí Nhĩ bình tĩnh, có thể những thứ này chỉ có thể coi như hợp lệ.
“Sư bá, đệ tử thấy tương lai của Đạo gia nằm ở tín ngưỡng, để Đạo quan truyền bá tín ngưỡng, vậy nên cần xây dựng quy định hệ thống hoàn toàn mới, về điểm này, Đạo gia hoàn toàn có thể hợp tác với Thiên Đình.”
Lí Nhĩ vui vẻ nói: “Rất tốt! Ta thu nhận một đệ tử tên Tân Văn Tử, ngươi giúp ta chăm sóc dạy bảo, Đạo quan đầu tiên sẽ do ngươi làm quan chủ!”
Bạch Cẩm ngạc nhiên nói: “Sư bá, người để con làm quan chủ?”
“Sao nào? Lẽ nào con không đồng ý?”
“Đệ tử sợ phụ sự kỳ vọng của sư bá.”
“Không có kỳ vọng gì, đừng làm mất đi cả Đạo gia là được.”
Bạch Cẩm không biết nên trả lời thế nào, sư bá, lời nói của người thật là tổn thương.
“Đúng rồi! Đệ tử phải đi tìm Tân Văn Tử.”
“Đạo quan là sự tồn tại của tôn giao, cần thiết lập nhiều điều lệ, con tự mình suy xét, đừng đến làm phiền ta.”
Bạch Cẩm bất lực nói: “Vâng! Đệ tử hiểu rồi ạ.” Người không phải muốn trốn tránh khó nhọc sao? Đệ tử hiểu rồi.
Đồ Sơn Tích Ngọc từ nhà bếp bước ra, cười nói: “Lí Nhĩ, có thể ăn cơm rồi.”
Lí Nhĩ đứng dậy cười ha ha nói: “Nào, nếm thử tài nghệ nấu ăn của Tích Ngọc.”
Bạch Cẩm khen gợi: “Tài nghệ nấu ăn của bá mẫu tuyệt quá.”
Lắc đầu cảm thán: “Thật ngưỡng mộ sư bá có thể tìm thấy thê tử có tài đức như bá mẫu.”
Đồ Sơn Tích Ngọc cười nói: “Trong tộc người ta cũng có một vài vãn bối ưu tú chưa xuất giá, Bạch Cẩm nếu như có ý, ta có thể giúp con giới thiệu.”
Bạch Cẩm mắt sáng rực.
Lí Nhĩ xua tay nói: “Nàng không cần lo lắng tốn công vô ích, nhân duyên khắp thiên hạ đều do Nguyệt lão nắm giữ, Nguyệt lão không cho phép nàng làm thì nàng làm cũng uổng công, khi duyện phận đến, mới có thể nước chảy thành sông.”
Đồ Sơn Tích Ngọc nhíu mũi, hừ một tiếng nói: “Chỉ có chàng biết nhiều thôi.”
Ba người ăn cơm cười cười nói nói, sau đó Bạch Cẩm liền cáo từ rời đi.
Bạch Cẩm tìm được Tân Văn Tử, xây dựng Tam Thanh quan Đạo quan đầu tiên của Hồng Hoang, Bạch Cẩm là quan chủ đầu tiên, vốn dĩ nghĩ muốn chỉ bảo Tân Văn Tử quản lý một vài tâm đắc của Đạo quan, ai ngờ rằng Tân Văn Tử không có ý muốn quản lý Đạo quan, ngược lại thích sông thích núi, du hành ngoài hồng trần, tịnh tâm tu đạo.
Tính cách tản mạn này quả thực giống với lão tử, gió chiều nào theo chiều ấy, cuối cùng Bạch Cẩm bất lực chỉ có thể thay Lí Nhĩ thu nhận ba đồ đệ, đó là thái tử Chủ Huyền Thái Thanh quan, ngọc tử Chủ Huyền Ngọc Thanh quan, thượng tử Chủ Huyền Thượng Thanh quan, ba người cùng nhau quản lý đạo môn tam thế tổng lý Tam Thanh quan, nhiệm vụ truyền đạo sau này giao cho bọn họ.
Sau khi Bạch Cẩm giao lại Tam Thanh quan cho Huyền thái tử, Huyền ngọc tử, Huyền thượng tử, lập tức thoát thân rời đi, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, trước tiên đi đến Cơ Quan Thành của Mặc gia.
Bạch Cẩm cưỡi mây đạp gió đi đến bên ngoài Cơ Quan Thành, bước vào bên trong thành.
“Xin dừng bước!” Tiếng hét lớn vang lên ở bên trên Cơ Quan Thành.
Nhiều người ở trên thành lầu xuất hiện, rắc rắc rắc ~ đá trên tường thành nứt ra khắp nơi, hở ra bốn cái lỗ hổng lớn, mỗi một cái lỗ đều có ánh sáng chiếu qua.
Bạch Cẩm dừng lại ở dưới Cơ Quan Thành, vái chào hành lễ, lớn giọng nói: “Phó môn chủ Đạo gia, Nho gia, Pháp gia Bạch Cẩm, cầu kiến Cự Tử Mặc gia.”
Trên thành lầu một người thanh niên mặc y phục màu đen nhíu mày nói: “Phó môn chủ Đạo gia, Nho gia, Pháp? Ta chưa từng nghe danh ngươi.”
Người bên cạnh cười ha ha nói: “Tiểu tử, người nói dối cũng phải nói cho thật một tí chứ! Nào có phó môn chủ của tam gia lại là một người chứ? Ta thấy ngươi chính là gian tế mà Âm Dương gia phái đến.”
Một giọng nói lớn đột nhiên vang lên giứa không gian: “Mời phó môn chủ tam đạo gia Đạo gia, Nho gia, Pháp gia vào thành!”
Tất cả mọi người ngước đầu lên nhìn bầu trời, Cự Tử đã nói rồi, mọi người sợ hãi, bàn tán xôn xao.
Người thanh niên khi nãy cười lớn giờ đây mặt mũi cứng đờ! Chẳng nhẽ phó môn chủ tam gia thật sự là một người sao?
Người thanh niên mặc y phục màu đen xua tay, hét lên: “Mở cổng thành!”
Cổng thành được mở ra, tường thành dịch chuyển sang hai bên, hình thành một cánh cửa lớn.
Hàng loạt đệ tử Mặc gia mặc trang phục thống nhất xếp thành hai hàng bước ra, đồng nhất vái chào hành lễ lớn tiếng kêu lên: “Cung nghênh phó môn chú tam gia Đạo gia, Nho gia, Pháp gia.”
Bạch Cẩm giơ tay lên đáp lễ, đứng thẳng người nói: “Đều là đạo hữu, không cần khách khí!”
Tất cả đệ tử Mặc gia đồng thanh nói: “Mời phó môn chủ tam gia Đạo gia, Nho gia, Pháp gia vào thành!”