Tiếp theo, Quản Trọng ở Tề quốc tiến hành cải cách luật pháp trên diện rộng, thành lập Pháp viện, Pháp hội, Đốc Sát bộ. Đối với những bộ phận mới này, Quản Trọng vô cùng nhiệt tình. Hắn có thể cảm nhận được, tuy rằng tư tưởng Pháp gia đã thành lập, thế nhưng Pháp gia có thể hưng thịnh được hay không, có thể đánh bại Nho môn khiến Khổng Khưu cúi đầu được hay không, tất cả đều có liên quan mật thiết đến ba bộ phận này. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tề quốc nổi dậy cơn sóng cải cách ngút trời, khí thế sục sôi.
Bạch Cẩm trở thành phó môn chủ Nho gia cũng là phó gia chủ Pháp gia, thường xuyên gặp gỡ các sư phụ sư bá, hôm nay chỉ điểm xây dựng thư viện này, ngày mai chỉ điểm xây dựng pháp viện kia.
Thấy sự phụ không có việc gì làm liền kiếm việc cho sự phụ làm, để Khổng Khưu biên sạn tài liệu.
Thấy sư bá rảnh rỗi, liền tìm việc cho sư bá, để Quản Trọng biên tập pháp luật.
Sau khi tất cả đã vào nề nếp, Nho gia và Pháp gia phát triển lớn mạnh, vượt qua sức sống bình thường, nhanh chóng trở thành dẫn đầu của bách gia, che lấp huy hoàng của các học thuyết khác.
……
Trong một thành trì to lớn, những nam tử mặc đồ đen đeo kiếm đi qua lại.
Trong phủ chính ở giữa thành trì, một người trung niên anh tuấn ngồi ở chủ vị, phong thái tao nhã, hơn mười người ngồi ở hai bên phía dưới.
Một lão gia đứng đầu ở bên trái nhíu mày nói: “Cự Tử, Âm Dương gia đột nhiên tấn công chúng ta, phá vỡ một thành trì Mặc gia chúng ta canh giữ.”
Một nam nhân tức giận nói: “Cự Tử, chúng ta nhất định phải trả thù, ta đề nghị bây giờ lập tức đóng cửa thành, đến trấn áp Âm Dương gia.”
Trên chủ vị, Mặc Trác điềm tĩnh nói: “Mặc gia ta không sợ Âm Dương gia, nhưng cũng không thể lấy trứng chọi đá, mất đi kế sách, cũng chính là mất đi tiên tri.”
Một thanh niên kiếm khách không cam lòng nói: “Cự Tử, lẽ nào chúng ta phải nhẫn nhịn sao?”
Mặc Trác nghĩ ngợi một hồi, mìm cười nói: “Tất nhiên là không, ta đã có dự định rồi.”
“Mong Cự Tử chỉ giáo!”
“Trâu Diễn Tề quốc lập ra Âm Dương gia, giờ đây pháp gia Tề quốc lớn mạnh, lấy pháp trị quốc.”
Chỉ cần chúng ta hành động một chút, là có thể khiến Âm Dương gia và Pháp gia nảy sinh xung đột, đến lúc đó Tề quốc còn có chỗ cho Âm Dương gia dung thân sao?”
Mọi người ngồi ở dưới mắt sáng rực, Cự Tử nói rất đúng! Tư tưởng của Pháp gia và Âm Dương gia vốn dĩ đã có mâu thuẫn.
Người thanh niên không kiềm được vui mừng nói: “Cự Tử, chúng ta nên làm thế nào? Hay là ta đi giết đệ tử Pháp gia rồi giá họa cho Âm Dương gia.”
Mặc Trác nhíu mày nói: “Đừng giết người, chỉ cần thu thập những dấu vết Âm Dương gia vi phạm, giao cho Pháp gia là được, không cần làm những việc khác.”
Người thanh niên nhanh chóng trả lời: “Rõ!”
Lão gia nghi ngờ nói: “Cự Tử mưu đồ như vậy có phải là quá rõ ràng rồi không, Pháp gia liệu có mắc lừa?”
Những người khác cũng đều nhìn Mặc Tử, thủ đoạn vụng về như vậy Quản Trọng Pháp gia nhất định sẽ phát hiện.
Mặc Tử nhìn mọi người, “Chỉ cần lấy được bằng chứng chứng thực Âm Dương gia loạn pháp, Pháp gia cần thực thi pháp luật, nhất định sẽ ra tay với Âm Dương gia.
Nếu như Pháp gia không trừng trị Âm Dương gia, pháp luật cũng không còn nghiêm ngặt, pháp gia của Quản Trọng sẽ có thiếu sót, vậy nên cho dù Pháp gia nhận ra thủ đoạn của chúng ta, cũng không sao cả, đây vốn dĩ không phải quỷ kế.
Tất cả mọi người đứng dậy, cúi người bái lạy vui mừng nói: “Cự Tử cao kế!”
“Mọi người đi chuẩn bị đi.”
“Rõ!” Tất cả mọi người quay người nhanh chóng rời khỏi đại diện.
Mặc Trác đứng lên khỏi chủ vị, hai tay chéo sau lưng nhìn về phía Bắc, xuống nước là cá côn, bay lên trời là chim đại bàng, xuất âm nhập dương, biến hóa vô phương, Trâu Diễn nếu ngươi là chim đại bàng. Pháp luật là lồng chim, cho dù thế nào ngươi cũng không thể thoát khỏi hình phạt treo cổ của Pháp gia, mối thù trước kia giết bằng hữu của ta, giờ đây tính chúng một thể.
Mặc gia ra tay, nhanh chóng khiêu khích xung đột của Âm Dương gia và Pháp gia, Quản Trọng dùng toàn thế lực Tề quốc, trấn áp Âm Dương gia.
Âm Dương gia Trâu Diễn quyết đoán kịp thời, vứt bỏ nền móng Tề quốc, đi đến Tần quốc, lúc này mới tránh khỏi vận mệnh bị Pháp gia tiêu diệt.
Sau đó, Mặc gia và Âm Dương gia luân phiên tính kế đấu tranh không ngừng nghỉ, bách gia khác cũng đều bằng mặt không bằng lòng, bề mặt là bầu không khí hết sức vui vẻ.
……
Ngoài thủ đô Trần Quốc thanh tịnh và đẹp đẽ, có một sân hàng rào, trong sân Lí Nhĩ đang đọc sách, Đồ Sơn Tích Ngọc đang ở trong vườn rau tưới nước, điềm tĩnh tự nhiên.
Bạch Cẩm đứng ở ngoài sân hàng rào: “Đại sư bá, đệ tử đếm thăm người đây.”
Trong sân, Lí Nhĩ đặt sách xuống, ngước đầu nói: “Vào đi!”
Đồ Sơn Thích Ngọc cũng từ vườn rau bước ra, hất nước trên tay, cười nói: “Bạch Cẩm đến rồi! Mau vào đi.”
Bạch Cẩm đẩy cửa, bước vào sân hàng rào, cười nói: “Vẫn là sư bá an nhàn.”
Lí Nhĩ vẫy tay nói: “Lại đây ngồi.”
Bạch Cẩm đi tới, ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn sơ cạnh Lí Nhĩ.
Lí Nhĩ cười nói: “Nghe nói con làm phó môn chủ Nho gia, phó gia chủ Pháp gia.”
“Đệ tử cũng hết cách! Pháp gia và Nho gia đánh đấu dữ dội, đệ tử chỉ có thể nghĩ mọi cách làm quen trong đó, không ngờ rằng lại trở thành phó gia chủ của hai môn giáo đó.”
Lí Nhĩ tán dương: “Con làm rất tốt, thư viện Nho gia truyền bá tri thức, pháp viện Pháp gia cân nhắc mức hình phạt, một trong một ngoài, đây là cách tốt nhất.”
“Sư bá khen quá lời, đệ tử chỉ là đưa ra quan điểm, đều là sư phụ và nhị sư bá vất vả hoàn thiện, thực ra đệ tự ra sức có hạn.”
“Mọi việc khởi đầu đều khó mà!” Lí Nhĩ quan sát Bạch Cẩm mỉm cười nói: “Hay là, con cũng đến Đạo gia ta làm phó gia chủ đi! Sẵn tiện cũng đưa ra chủ ý hoàn thiện Đạo gia.”