"Sư bá, sư phụ ta hiện giờ là người phàm Khổng Khưu chứ không phải Thánh Nhân Thông Thiên giáo chủ, người vẫn có chút khác biệt."
"Hửm? Vậy ngươi nói một chút xem hắn thay đổi chỗ nào?"
"Khởi bẩm sư bá: Trải qua mấy lần hiểu lầm, giờ đây sư phụ ta đã mất hứng thú. Người dự định rời xa những phiền nhiễu trên thế gian, lẳng lặng nghiên cứu học vấn, mở thư viện bồi dưỡng đệ tử, lập chí khiến thư viện của Khổng gia trải rộng các thành trì của Nhân tộc ở hồng hoang, vì chúng sinh lập mệnh, vì chúng linh khai trí, vì hồng hoang mở ra thái bình."
"Vì chúng sinh lập mệnh, vì chúng linh khai trí, vì hồng hoang mở ra thái bình." Quản Trọng vuốt râu lẩm nhẩm, vui mừng nói: "Nếu hắn thật sự có chí hướng này, thật ra cũng rất hiếm có. Chỉ cần đệ tử Nho môn nghiêm túc nghiên cứu học vấn, ngô sẽ không để ý tới hắn."
Bạch Cẩm lặng lẽ nhìn thoáng qua Quản Trọng, mừng rỡ nói: "Sư bá rộng lượng!" Thế nhưng, trong lòng hắn biết khả năng này là cực kỳ nhỏ, với tính cách của Nhị sư bá, chắc an ổn không được mấy ngày, khẳng định sẽ có người chỉ trích Nho môn, thậm chí còn âm thầm xuất thủ. Đến lúc đó, giữa sư phụ hắn - người quản lý Nho môn trên danh nghĩa và sư bá sẽ không tránh được một trận loạn chiến, cho nên vẫn nên tìm chuyện cho sư bá làm.
Bạch Cẩm đề nghị: "Sư bá, đệ tử suy nghĩ một chút, sao người không mở học viện luôn?"
Quản Trọng cười ha hả nói: "Con đường của ta chính là dùng pháp mà quản, đã ở trong triều đình, mở giảng đường thì có ích gì?"
"Sư bá, lập pháp tại triều đường, thế nhưng người chấp pháp lại ở trong bách tính, đệ tử cho rằng nếu không lập điều lệ chấp pháp, cho dù sư bá người lập được pháp lệnh tốt thì cũng chỉ là xây lâu đài trên cát mà thôi."
Quản Trọng buông sách vở xuống, có chút nghiêm túc nói: "Nói quan điểm của ngươi một chút xem."
"Đệ tử chuyên tâm nghiên cứu Pháp gia, cho rằng pháp là thần thánh bất khả xâm phạm, pháp giả cũng vậy!
Nếu muốn đảm bảo luật pháp công bình công chính, nhất định phải chú ý đến phương pháp, xác lập bộ phận lập pháp, bộ phận tư pháp, bộ phận chấp pháp. Pháp luật nghiêm cẩn cho nên quá trình cũng phải nghiêm cẩn."
Quản Trọng lại hỏi: "Nên làm thế nào?"
Bạch Cẩm cười nói: "Sư bá, đây là chuyện người cần suy nghĩ, đệ tử ta chỉ có một số suy nghĩ ấy thôi."
Quản Trọng nhíu mày, giục giã nói: "Đừng dây dưa nữa, nói mau."
Bạch Cẩm suy nghĩ một chút, nói rằng: "Sư bá, đệ tử có một vài suy nghĩ nông cạn, mong sư bá chỉ ra chỗ sai.
Đệ tử cho là chúng ta phải thành lập hệ thống pháp luật mới, tách rời lập pháp tư pháp và chấp pháp ra khỏi tay quan viên.
Lập pháp thì chúng ta thành lập Lập Pháp bộ, chấp pháp thì chúng ta thành lập Đốc Sát bộ, tư pháp thì thành lập Pháp viện. Lập Pháp bộ có nhiệm vụ lập pháp, Đốc Sát bộ thẩm định án kiện cũng như chấp pháp, thực hiện nhiệm vụ bắt người phạm pháp, sau đó giao cho Pháp viện định đoạt kết tội. Kết tội xong sẽ trả cho Đốc Sát bộ thực thi, ba bên không can thiệp chuyện của nhau, như vậy mới bảo đảm luật pháp công bằng nghiêm cẩn."
Quản Trọng suy nghĩ một chút, đánh giá Bạch Cẩm, vui mừng nói: "Ngươi nói rất hay, xem ra ngươi thật sự từng nghiên cứu Pháp gia."
Bạch Cẩm cung kính nói: "Đây là học thuyết tư tưởng sư bá mới lập nên, tất nhiên đệ tử phải nghiêm túc học tập."
"Ha ha ha… tốt lắm! Bạch Cẩm ngươi rất tốt, không gạt ngươi, ngô vốn định để cho đám người Quảng Thành Tử hạ phàm, phụ trợ ta thành lập Pháp gia. Nhưng đáng tiếc bọn hắn không có hứng thú đối với học thuyết của Pháp gia, đúng là gỗ mục không thể điêu khắc, vẫn là ngươi đáng tin nhất."
Bạch Cẩm khiêm tốn nói: "Đệ tử biết mình ngu dốt, không thể so sánh với chư vị sư huynh Xiển Giáo, thầm nghĩ phải học tập nhiều hơn ở trước mặt sư bá."
Quản Trọng cười ha hả nói: "Ngươi có thể cầu tiến như vậy, tương lai sẽ rất hứa hẹn đây."
Quản Trọng giơ tay đưa một quyển sách cho Bạch Cẩm: "Đây là pháp điển ta mới hoàn thiện, bên trong ghi lại phần lớn tư tưởng của Pháp gia, ngươi cầm về nghiên cứu kỹ càng một phen."
Bạch Cẩm vội vã giơ cao hai tay tiếp nhận pháp điển, mừng rỡ nói: "Đa tạ sư bá!"
Quản Trọng đánh giá Bạch Cẩm, đột nhiên nói: "Bạch Cẩm, năm đó ngươi thành lập đại đội chấp pháp thì đã có hình thức ban đầu của Pháp gia, hiện tại ngươi lại tiếp nhận tư tưởng Pháp gia.
Ngô lập ra pháp lý, ngươi hoàn thiện pháp luật, có thể thấy ngươi có duyên phận không nhỏ đối với Pháp gia, hay là ngươi lưu lại làm Phó gia chủ cùng ta?"
Khóe miệng Bạch Cẩm co quắp, thật sự có Phó gia chủ à? Sư phụ và sư bá đặt tên vậy mà lại thống nhất kinh người như thế.
"Bạch Cẩm, ngươi cảm thấy thế nào?" Quản Trọng thấy Bạch Cẩm không trả lời, lại truy hỏi một câu.
Bạch Cẩm vội vã chắp tay thi lễ, mừng rỡ nói: "Đa tạ sư bá ưu ái, đệ tử cung kính không bằng tuân mệnh."
Quản Trọng cười ha hả nói: "Rất tốt! Nào, chúng ta nói tường tận kết cấu của tư pháp, lập pháp, chấp pháp một chút."
Nói xong, Quản Trọng xoay người đi vào đại điện.
"Vâng!" Bạch Cẩm cung kính lên tiếng, cũng theo vào bên trong.
Hai người ngồi xuống trước bàn, một người nói, một người nghe. Cuối cùng, Quản Trọng tổng kết Bộ Tư Pháp thích hợp với xã hội hiện giờ.