Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 615 - Chương 615: Vẫn Nên Gọi Là Phó Môn Chủ Đi

Chương 615: Vẫn nên gọi là Phó môn chủ đi

"Đạo môn cung phụng tu hành? Đại sư huynh làm vậy là định xen vào việc quản lý tu luyện giả sao!"

"Cũng có tác dụng giáo hóa chúng sinh."

"Mặc kệ Lí Nhĩ tự mình chơi đi! Vi sư dự định chiêu mộ đệ tử rộng rãi, không quản xuất thân, ngươi cảm thấy thế nào? Khụ… Không được phản đối." Ánh mắt Khổng Khưu nhìn chằm chằm Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm chớp mắt, lập tức hưng phấn nói: "Sư tôn, đệ tử toàn lực tán thành!"

Hai mắt Khổng Khưu sáng lên: "Ngươi không phản đối?"

"Sư tôn muốn giáo dục chúng sinh không kể xuất thân, sao đệ tử lại phản đối chứ? Phải giơ hai tay hai chân tán thành mới đúng!"

Khổng Khưu cười ha hả nói: "Rất tốt, như vậy rất tốt! Bạch Cẩm, rốt cục ngươi cũng nghĩ thông suốt."

"Nhưng mà…"

"Nhưng mà cái gì?"

"Đệ tử cảm thấy cách cục có hơi…nhỏ."

Khổng Khưu lập tức hỏi: "Cách cục ở đâu nhỏ? Chiêu mộ đệ tử rộng rãi còn chưa đủ sao?"

Bạch Cẩm giải thích: "Sư phụ, một mình người có thể tuyển nhận bao nhiêu đệ tử? Một nghìn hay là một vạn? So với hồng hoang rộng lớn thật sự là quá tầm thường, cho nên đệ tử mới nói cách cục nhỏ."

Khổng Khưu suy tư một chút, thu đồ đệ ở hiện tại và ở Tiệt Giáo cũng không giống nhau. Lúc ở Tiệt Giáo, thu đồ đệ đều là tiên thần, một vạn đệ tử đã danh chấn hồng hoang.

Thế nhưng hiện tại, thu đồ đệ dạy dỗ chủ yếu là tư tưởng, đạo lý. Cho dù thu mười vạn đệ tử cũng đều là con người, ở hồng hoang thì như vậy là quá tầm thường.

Lúc này Khổng Khưu nhíu mày nói: "Bạch Cẩm, vậy ngươi nói xem phải làm sao?"

Bạch Cẩm mỉm cười, đầu độc nói: "Sư phụ, đệ tử nghĩ hẳn là người nên xây dựng học viện, giảng kinh thư truyền tư tưởng trước, sau đó đệ tử người dạy dỗ ra lại tiếp tục mở thư viện, đệ tử của đệ tử cũng đi mở thư viện. Cứ như vậy, mỗi khi một thư viện mở ra, tất cả hài tử đều muốn tiến vào thư viện đọc sách, sư tôn người sẽ trở thành nhà giáo dục lớn nhất ở hồng hoang, trở thành thánh hiền mở mang dân trí."

Khổng Khưu dùng sức vỗ tay một cái, mừng rỡ nói: "Đây mới thật sự là thu nhận và dạy dỗ môn đồ bất kể xuất thân, từ nay về sau đệ tử Nho gia ta sẽ trải rộng hồng hoang. Bạch Cẩm, ngươi không hỗ là ái đồ của vi sư, suy nghĩ thực sự là giống vi sư như đúc."

"Có thể dốc sức vì sư tôn là vinh hạnh của đệ tử."

Khổng Khưu cười ha hả nói: "Rất tốt! Rốt cuộc Bạch Cẩm ngươi cũng trưởng thành rồi, đã biết chỗ tốt trong việc thu nhận đệ tử rộng rãi. Về sau ngươi cũng phải thu nhiều đệ tử, chỉ khi có nhiều đệ tử thì mới có thể xuất hiện càng nhiều hiền tài."

"Sư phụ nói đúng, đệ tử nhất định sẽ nỗ lực học tập sư phụ người." Bạch Cẩm cung kính lên tiếng, trong lòng hết sức cạn lời, còn việc thu môn đồ, sợ là người không nhìn nổi đệ tử thoải mái đây mà.

Khổng Khưu đánh giá Bạch Cẩm, hai mắt sáng lên, nói: "Bạch Cẩm, ngươi làm Phó môn chủ cho ta đi!"

Phó môn chủ? Sao nghe kiểu gì cũng không được tự nhiên vậy nhỉ? Có vẻ tương tự như trong môn phái võ lâm, ta chỉ cọ xát một chút công đức chứ cũng không muốn dính dáng quá sâu!

Bạch Cẩm uyển chuyển cự tuyệt: "Sư phụ, Phó môn chủ gì đó, ta thấy không cần thiết đâu! Đệ tử tài sơ học thiển thật sự là không thể đảm nhiệm được."

"Mở học viện là ngươi đề xuất, ngươi phải phụ trách tới cùng, Phó môn chủ Nho môn nhất định phải do ngươi đảm nhiệm."

"Sư phụ, hay gọi là Phó giáo chủ đi! Phó môn chủ gì đó nghe không ổn lắm."

Khổng Khưu liếc Bạch Cẩm một cái, giải thích: "Có thể coi là Nho gia cũng có thể coi là Nho môn, nhưng không thể gọi là Nho giáo được, nếu không chẳng lẽ gọi ngươi là Phó gia chủ?"

"Khụ, vẫn nên gọi là Phó môn chủ đi!"

Khổng Khưu vuốt râu, cười ha hả nói: "Nào, vi sư hỏi ngươi, thư viện nên mở thế nào."

Hai người ngồi ở trong sân, một người hỏi, một người trả lời, thời gian chậm rãi trôi qua.

Thỉnh thoảng Khổng Khưu lộ ra thái độ mừng rỡ, ý tưởng xây dựng thư viện dây chuyền thật sự là tuyệt diệu! Ta muốn Khổng viện trải rộng Nhân tộc, ta muốn toàn thiên hạ đều là đệ tử của Khổng Khưu ta, ta muốn Quản Trọng và Lí Nhĩ phải ngước nhìn ta, ha ha ha… Ngẫm lại thật là tuyệt vời!

Sau đó, Khổng Khưu lại dấn thân vào sự nghiệp giáo dục hùng vĩ, thành lập từng cái học viện trong Lỗ quốc, tất cả các đệ tử đều được phái ra làm sư phụ, tạo dựng nên hệ thống học viện.

Sư phụ bên này đã xong, kế tiếp là Nhị sư bá, tìm chút chuyện cho bọn hắn làm để bọn hắn đừng ầm ĩ nữa là được, vả lại cũng không xung đột với dự định trước đây của mình.

Lúc này Bạch Cẩm hướng về phía Tề quốc mà đi, hắn cưỡi mây đạp gió hạ xuống trước tòa tháp cao ở thủ đô Tề quốc.

Ở bên trong, Quản Trọng đang đọc sách.

"Đệ tử cầu kiến sư bá!"

"Vào đi!" Giọng nói khoan thai của Quản Trọng truyền ra.

Bạch Cẩm đi vào đại điện, cười hì hì nói: "Sư bá!"

Quản Trọng híp mắt một cái, nói: "Nói đi! Có phải sư phụ ngươi lại tính toán cái gì hay không?"

Bạch Cẩm lắc đầu liên tục nói không có, sau đó thành khẩn lên tiếng: "Sư bá, sư phụ ta thay đổi rồi."

"Hắn mà lại thay đổi sao?" Quản Trọng cười ha hả, nhìn Bạch Cẩm nói với vẻ ẩn ý: "Bạch Cẩm, ngươi còn nhỏ nên khá đơn thuần, thế giới của người lớn ngươi không hiểu đâu. Thà rằng tin tưởng hồng hoang bị sụp đổ, cũng đừng tin những gì sư phụ ngươi nói."

Bình Luận (0)
Comment