Bạch Cẩm đi ra khỏi tửu lâu, trong nháy mắt thân ảnh biến mất không còn tăm hơi.
Tử Trọng ghé vào cửa sổ nhìn xuống bên dưới, lẩm bẩm nói: "Ơ, vậy mà lại không thấy đâu nữa, lẽ nào Bạch huynh là tu sĩ? Không đúng! Toàn thành đều bị pháp lý của sư phụ bao phủ, cho dù là tu sĩ cũng phải bị trói buộc mới đúng."
Chạng vạng, Khổng Khưu đang dạy “Thơ” cho các đệ tử trong Khổng viện, bên ngoài nổi lên một trận gợn sóng, Bạch Cẩm bước từ trong gợn sóng ra.
Khổng Khưu liếc thân ảnh ở bên ngoài, dừng giảng đạo nói: "Hôm nay đến đây thôi, các ngươi trở về tự mình học tập, không được lười biếng."
Toàn thể nho sinh đứng dậy, chắp tay ôm quyền khom lưng thật sâu, đồng thanh nói: "Bái tạ phu tử!"
Khổng Khưu khẽ gật đầu, nhìn theo đám đệ tử nho sinh rời đi, sau đó nói: "Vào đi!"
Bạch Cẩm từ bên ngoài đi vào, chắp tay thi lễ nói: "Bái kiến sư tôn!"
Khổng Khưu chờ mong hỏi: "Sao vậy? Quản Trọng hắn có giận không?"
"Sư phụ, Nhị sư bá cũng không có giận, trái lại còn biểu hiện khoan hồng độ lượng. Lúc đó Nhị sư bá bình tĩnh phân tích một phen, tươi cười nói hết thảy chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Sư phụ, người xem Nhị sư bá khoan dung độ lượng như vậy, người cần gì phải tính toán với Nhị sư bá đây? Vô duyên vô cớ làm mất thân phận của người, cũng tổn hại tình nghĩa huynh đệ."
"Bình tĩnh?" Khổng Khưu vuốt râu, trước mắt sáng lên, cười ha hả nói: "Nhị sư bá ngươi càng tức giận thì lại càng bình tĩnh, như vậy xem ra hắn tức giận không nhẹ, ha ha ha…"
Mẹ kiếp! Sư phụ cũng đoán trúng tâm tư của Nhị sư bá rồi. Vừa nói đã trúng, các ngươi thật sự rất hiểu nhau! Đây gọi là kẻ địch thì hiểu rõ nhau nhất sao? Bạch Cẩm âm thầm phỉ nhổ một phen.
Có thể chọc giận Quản Trọng đến mức trở nên bình tĩnh, Khổng Khưu đắc ý vô cùng, còn tự nhận mình hơn Quản Trọng một bậc.
Bạch Cẩm đột nhiên nói: "Đúng rồi, khởi bẩm sư phụ, lúc đệ tử ở Tề quốc, gặp được mấy đệ tử Nho gia không tuân theo pháp lệnh Tề quốc, bị Pháp lệnh quan bắt đi."
Khổng Khưu cười ha hả nói: "Như vậy chứng tỏ Quản Trọng vô năng đây mà!"
Một đệ tử Nho gia từ bên ngoài chạy vào, vội vã kêu lên: "Phu tử, không xong rồi. Các sư huynh đệ chúng ta đi đến Tề quốc đều đã bị bắt, Tề quốc đốt sách chôn người tài."
Nụ cười trên mặt Khổng Khưu lập tức cứng ngắc.
Bạch Cẩm ở bên cạnh nhướng mày, sao tin tức này lại truyền tới nhanh như vậy? Nếu bây giờ ta nói là hiểu lầm, liệu sư phụ có tin không?
Khoảnh khắc Khổng Khưu ngây người, Bạch Cẩm phất tay ý bảo đệ tử Nho gia kia lui ra.
Sau khi đệ tử Nho gia rời khỏi, Khổng Khưu phục hồi tinh thần lại, giận dữ hét lên: "Hay cho một Quản Trọng! Ta liều mạng với ngươi!" Sau đó hắn nhanh chóng lao ra ngoài.
Bạch Cẩm vội vàng tiến lên kéo cánh tay Khổng Khưu, khuyên nhủ: "Sư phụ, bình tĩnh, phải tỉnh táo!"
"Thù giết đệ tử, không đội trời chung."
"Sư phụ, sư bá trẻ tuổi hơn người, người đánh không lại."
"E rằng ngươi không biết cái gì gọi là ít võ mà có sức mạnh! Ta sẽ không đánh chết hắn."
"Sư phụ, phải văn minh, chúng ta đều là người văn minh."
Khổng Khưu giằng co một trận, tay áo bào vung lên, quát lớn: "Tránh ra! Lấy giấy bút đến cho ta!"
Bạch Cẩm lập tức chạy ra ngoài lấy giấy bút.
Một đoạn thời gian sau đó, Bạch Cẩm lại chính mắt thấy được từng màn kịch liên tục diễn ra. Nho gia hãm hại Pháp gia, Pháp gia hãm hại Nho gia, ngươi oán hận ta, ta chửi rủa ngươi, giữa hai nhà không ngừng đấu đá.
Cuối cùng Bạch Cẩm cũng nhìn ra được, thù hận đều do chính bọn hắn đấu nhau mà thành, tất cả đều vì quá rảnh rỗi!
Trên đụn mây, Bạch Cẩm lẩm bẩm: "Không được, không thể để bọn hắn tiếp tục đánh nhau như vậy được, phải tìm chuyện cho bọn hắn làm. Cũng không phải lập được giáo phái là sẽ kết thúc, phía sau còn có rất nhiều chuyện cần làm! Cho dù không có việc cũng phải làm cho bọn họ có việc, lỡ như dẫn đến chân hỏa thì rất không ổn."
Bạch Cẩm bay xuống dưới, đáp ở trước Khổng viện, sau đó đi vào bên trong.
Nhìn thấy Khổng Khưu đang viết sách ở hậu viện, lúc này hắn chắp tay thi lễ nói: "Đệ tử đã trở về, bái kiến sư tôn!"
Khổng Khưu buông giấy bút xuống nói: "Về rồi à!"
"Vâng!"
"Đồ Sơn Tích Ngọc kia sao rồi?"
"Vô cùng hiền huệ, chiếu cố đại sư bá rất tốt."
Khổng Khưu cười ha hả nói: "Thật không ngờ đại huynh hạ phàm mà vẫn kết tình duyên."
Bạch Cẩm do dự một chút nói: "Sư tôn, Đồ Sơn Tích Ngọc không phải con người, mà chính là hồ yêu ở Thanh Khâu."
"Hồ yêu đa tình! Không cần quản nhiều, Lí Nhĩ sẽ xử lý tốt."
Khổng Khưu vuốt râu mà cười, nói rằng: "Ta hỏi ngươi, ngươi trở về từ chỗ Lí Nhĩ, có phải hiện tại hắn đã thu rất nhiều đệ tử không"
"Khởi bẩm sư tôn, theo ta được biết, đại sư bá vẫn chưa thu đệ tử."
Khổng Khưu cười ha hả nói: "Bàn về việc thu đồ đệ cũng như giáo dục, bọn hắn đều kém xa ta! Có thời gian vi sư dự định đi thăm Lí Nhĩ một chút, truyền thụ cho hắn một ít đạo về việc thu đồ đệ."
"Ách, thực ra đại sư bá cũng muốn sư phụ người đi thăm, muốn trao đổi với người chuyện Nho gia và Pháp gia một chút."
Hai mắt Khổng Khưu lóe sáng, cười gượng hai tiếng.
"Sư phụ, đại sư bá lập được một môn phái tên là Đạo môn, cung phụng tu hành."