Mẹ kiếp… Chỉ suy đoán thôi mà cứ như chính tai nghe thấy vậy, quả nhiên Nhị sư bá rất hiểu sư phụ ta!
Trong lòng Bạch Cẩm càng hoảng sợ hơn, sau đó hắn vội vàng lên tiếng: "Nhị sư bá, người hiểu lầm rồi. Lần này sư phụ ta chuyển thế đã dự định làm thánh hiền truyền đạo cho thế nhân, sao lại có thú vui tệ như vậy được?
Sư phụ bảo ta tới đây để giải thích một phen, lời đồn trên thế gian đều là do đám người vô tri sáo rỗng tạo thành, cũng không phải bản ý của sư phụ ta.
Lúc biết lời đồn này sư phụ ta cũng giận sôi lên, muốn biện giải nhưng lại không biết nên làm sáng tỏ từ đâu, vả lại cho dù làm sáng tỏ cũng không có ai tin tưởng!"
Quản Trọng tỏ ra hoài nghi: "Hiểu lầm? Chỉ là hiểu lầm thật ư?"
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa, thành khẩn nói: "Sư bá, hoàn toàn là thật!
Đúng là sư phụ ta có vô tình thu nhận một đệ tử, nhưng sau đó biết được hắn cũng tên là Quản Trọng, người vốn dĩ cũng hơi để tâm. Ai ngờ về sau chuyện này lại bị người ta cố tình truyền bá, càng truyền càng dữ dội, bây giờ muốn biện giải cũng không thể thay đổi được gì.
Sư phụ ta sợ trong lòng sư bá người sinh lửa giận nên cố ý bảo đệ tử đến trước để giải thích một phen, mong sư bá chớ trách tội."
"Ha hả…" Quản Trọng cười vài tiếng.
Bạch Cẩm chớp chớp cặp mắt to chân thành nhìn Quản Trọng nói: "Sư bá, người có tin ta không?"
Quản Trọng cười ha hả nói: "Tất nhiên là tin, Khổng Khưu và ta là huynh đệ, sao có thể để chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm?"
Trong lòng Bạch Cẩm thả lỏng, Nhị sư bá thật dễ lừa! Vẫn là Nhị sư bá tốt nhất.
Quản Trọng vừa cười vừa nói: "Bạch Cẩm, ngươi tới đúng lúc lắm, ta sai người dẫn ngươi đi tìm hiểu quốc gia mà Pháp gia chúng ta trị vì một chút."
Tất cả đã giải quyết xong, thật nhẹ nhõm cả người! Bạch Cẩm tươi cười đáp: "Vậy đệ tử cung kính không bằng tuân mệnh."
"Tử Trọng!"
Một thanh niên từ bên ngoài nhanh chóng bước tới, vừa chắp tay thật cao vừa khom lưng thi lễ cung kính hô: "Sư phụ."
Bạch Cẩm ở bên cạnh nhìn mà âm thầm gật đầu. Quả nhiên Nhị sư bá có khí độ hơn nhiều, cho dù bị sư phụ tính toán cũng không nói sẽ thu một đệ tử tên là Khổng Khưu để trả thù, đây mới là phong phạm của Thánh Nhân.
"Tử Trọng, ngươi dẫn Bạch Cẩm đi thăm Tề quốc của chúng ta một chút."
Tử Trọng cung kính đáp vâng, sau đó dẫn Bạch Cẩm rời đi.
Quản Trọng đứng trong đại điện, lạnh lùng cười ha ha. Khổng Khưu à…
Bạch Cẩm theo Tử Trọng đi trên đường phố phồn hoa, trông thấy người đến người đi rộn ràng nhưng không có vẻ hỗn loạn, tới lui có trật tự, cho dù có tranh luận cũng nhanh chóng bình ổn lại, tất cả đều vô cùng hài hòa thân thiện.
Bạch Cẩm vui mừng nói: "Thật không hổ là nơi Pháp gia trị vì, quả nhiên người người an cư lạc nghiệp, tất cả đều ngay ngắn có trật tự."
Tử Trọng đắc ý khoe: "Đó là đương nhiên, Pháp gia ta lập ra luật pháp, toàn bộ quốc gia cứ theo luật mà làm, có quy củ thì đương nhiên sẽ ngay ngắn trật tự, phồn vinh hưng thịnh."
Hắn chìa tay ra bảo: "Bạch huynh, hiện tại cũng đã đến giờ cơm, ngô mời Bạch huynh đi dùng cơm."
"Làm phiền rồi."
Tử Trọng dẫn Bạch Cẩm đi vào một căn tửu lâu, ngồi ở lầu hai nhìn ra đường phố nhộn nhịp bên dưới. Tuy rằng đang ở thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, Xuân Thu Chiến Quốc của hồng hoang cũng có thể sánh bằng Xuân Thu Chiến Quốc trong lịch sử ở kiếp trước, vô cùng phồn vinh!
Trong lúc dùng bữa, có mấy quý tộc ăn mặc hoa lệ đi tới, ngồi ở bàn bên cạnh.
Bạch Cẩm chỉ nhìn lướt qua thôi chứ không để ý lắm. Đột nhiên một đoạn đối thoại truyền vào trong tai hắn, Bạch Cẩm lập tức trở nên nghiêm túc.
"Các ngươi có nghe nói không? Hôm nay ở Ủng Thành có hơn một trăm nho sinh bị bắt đấy!"
"Ôi trời, sao lại nhiều như vậy?"
"Nghe nói bọn hắn đã bỏ trốn nhờ sự giúp đỡ của đám cường hào ác bá ở địa phương, sau khi bị tố cáo, tất cả đã bị bắt. Nho sinh đều bị chôn sống, sách cũng bị đốt sạch."
"Nếu để ta nói thì đám đệ tử Nho gia kia thật đáng đời, nói cái gì mà pháp tiên vương, làm chuyện gì cũng phải học theo triều đại trước kia. Nếu như trước kia thật sự tốt như vậy thì sao lại diệt vong?"
"Vẫn là Tề quốc chúng ta tốt, dùng pháp làm gốc, dùng chế làm cương. Đám hủ nho của Nho gia kia cứ nghĩ quốc gia chúng ta truyền bá tư tưởng Nho môn, như vậy chẳng phải là muốn chết sao?"
"Kỳ thực Nho môn cũng có chỗ đáng học hỏi, bọn hắn nói nhân trí lễ nghĩa tín cũng rất tốt!"
"Hừ! Ngươi chán sống rồi à?"
Mấy nam tử quý tộc vội vàng đứng lên phóng nhanh ra ngoài cửa, ngay cả cơm cũng không ăn.
Bạch Cẩm sửng sốt, cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía Tử Trọng, hỏi bằng giọng điệu không dám tin: "Đốt sách chôn người tài?"
Tử Trọng mỉm cười: "Đây là do sư phụ phân phó, tranh đấu trong tư tưởng nửa điểm cũng không khoan dung."
Bạch Cẩm ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên thiên không, trong ánh mắt tràn đầy u oán. Cái gì mà khoan dung độ lượng, cái gì mà lòng dạ sâu rộng, cái gì mà tin lời của ta, tất cả đều là giả, tất cả đều là lừa gạt tình cảm của ta. Nhị sư bá, người cũng trở nên xấu xa rồi!
Tử Trọng vừa cười vừa nói: "Bạch huynh, sau khi ăn xong ta đưa Bạch huynh đi thưởng thức Bách Tuyền Lưu Huỳnh một lát nhé? Đây chính là một nơi cực kỳ có tiếng ở Tề quốc ta, cảnh sắc rất ưu mỹ."
Bạch Cẩm khoát tay áo, ỉu xìu nói: "Thôi vậy, lần sau đi! Bây giờ ta còn phải trở về phục mệnh, chúng ta từ biệt tại đây." Nói rồi hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Tử Trọng cũng vội vàng đứng lên gọi: "Bạch huynh!"
"Sau này còn gặp lại!"