Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 612 - Chương 612: Phụng Mệnh Đến

Chương 612: Phụng mệnh đến

Khổng Khâu nhíu mày nói: "Lời này của ngươi sao lại nghe có vẻ kì lạ vậy. ”

"Khụ khụ! Không quan trọng, những thứ này đều không phải là trọng điểm, ý của đệ tử là nói sư tôn ở trong lòng ta vô cùng quan trọng, bất luận là Thánh Nhân hay là phàm nhân đều là sư tôn của đệ tử."

Khổng Khâu gật gật đầu hài lòng nói: "Cái này còn được, ta mới lập một môn tên là Nho Môn. Đến đây! Ta dẫn ngươi đi nhìn đệ tử mà sư phụ mới thu. ”

Khổng Khâu mang theo Bạch Cẩm dạo một vòng, giới thiệu hơn mười đệ tử, vô cùng đắc ý nói: "Như thế nào?”

“Đều là hiền tài!”

Sau đó Bạch Cẩm cùng Khổng Khâu dùng điểm tâm, Khổng Khâu bắt đầu ở dưới tán cây đại thụ giới thiệu khái niệm lý thuyết Nho môn cho Bạch Cẩm.

Một lát sau, tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến.

Một thiếu niên mặc áo bào xám đi vào, cung kính hành lễ nói: "Sư tôn, Pháp gia lại tuyên truyền học thuyết bất lợi cho Nho Môn chúng ta, nói Nho Môn chúng ta trọng lễ nghi mà xem nhẹ quy tắc, chính là tà giáo có hại cho Nhân tộc.”

Khổng Khâu nhíu mày nói: “Hoang đường, ngươi đi báo cho Nhan Hồi trở về, để hắn dùng Thiên Học Thuyết mắng lại!”

“Vâng!” Thiếu niên chắp tay hành lễ, xoay người bước nhanh rời đi.

Bạch Cẩm sắc mặt cổ quái nói: "Sư tôn, Pháp gia là Pháp gia mà ta biết sao? ”

Khổng Khâu gật gật đầu, tức giận nói: "Chính là Nhị sư bá ngươi lập, coi trọng tiểu tiết nhưng lại qua loa đại lễ, không thể hiểu được mà.”

“Bạch Cẩm, ngươi có biện pháp gì đối phó Pháp gia không?”

"Khụ khụ!" Bạch Cẩm liên tục lắc đầu nói: "Khởi bẩm sư tôn, đệ tử ngu dốt.”

Khổng Khâu tức giận nói: "Nhát gan, một chút tác dụng cũng không có.”

"Sư tôn, lấy ý kiến của đệ tử, chúng ta tuyên truyền tư tưởng học thuyết, không cần phải nhấc lên sóng gió, hay là lấy một điều nhịn chín điều lành lên đầu đi."

"Ngươi đang dạy ta làm việc?"

"Đề nghị, đệ tử chỉ là đề nghị mà thôi."

"Hắn trước kia thì phá triệt giáo của ta, hiện tại lại khắp nơi lại làm ta khó xử, sao ta có thể tha thứ cho hắn.”

Khổng Khâu bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Có rồi! ”

Bạch Cẩm quay đầu nhìn về phía Khổng Khâu. Sư phụ, người lại nghĩ ra chủ ý gì vậy?

Khổng Khâu phất tay áo nói: "Bạch Cẩm, ngươi tự mình đi chơi trước, vi sư còn có một việc phải làm.”

“Ách… Sư phụ người bình tĩnh một chút, chọc giận Nhị sư bá sẽ rất đáng sợ đó.”

“Ta sẽ sợ hắn sao?” Khổng Khâu ngạo nghễ nói

Mấy ngày sau, đột nhiên Khổng Khâu thu một đệ tử, đổi tên thành Quản Trọng, đồng thời ra sức tuyên truyền Quản Trọng chính là đệ tử của Khổng Khâu, Quản Trọng từng học tập dưới môn hạ của Khổng Khâu, Quản Trọng quỳ lạy môn hạ Khổng Khâu ba ngày chỉ cầu bái sư, đủ loại phiên bản tranh nhau ra lò.

Nho Môn Khổng Khâu và Pháp Gia Quản Trọng là người sáng lập hai trường học lớn, ở nhân gian chính là nhân vật cực kì nổi tiếng,tin bát quái cũng lưu truyền ra ngoài nhanh như thế.

Trong khổng viện, Khổng Khâu ngồi câu cá bên cạnh ao.

Cẩm đứng ở bên cạnh, do dự một chút nói: "Sư phụ, người làm như vậy không tốt lắm đâu nhỉ?”

Khổng Khâu cười ha hả nói: "Có cái gì không tốt? Vi sư quả thật thu một đệ tử tên là Lý Hâm, chính vì vậy cũng không xem là nói dối!”

Bạch Cẩm ngửa đầu nhìn trời, trong lòng buồn bực một trận. Sư phụ lớn tuổi rồi, không thể chăm sóc cho hắn nữa rồi!

Khổng Khâu nhìn Bạch Cẩm một cái, đột nhiên cười nói: "Bạch Cẩm, ngươi đi Pháp Gia một chuyến, đi xem Nhị sư bá của ngươi hiện tại đang làm cái gì? ”

"Khụ khụ! Sư phụ, đệ tử còn có một ít việc nhỏ cần xử lý, xin phép cáo lui trước."

Bạch Cẩm xoay người muốn rời đi. Đại lão các ngươi so chiêu, có thể đừng ảnh hưởng đến Bạch Hạc hay không? Ta cũng sợ lắm đó!

Khổng Khưu không để ý nói: "Đi đi! Đi rồi thì đừng quay lại. Aiz… Tiệt Giáo sụp đổ, lòng người cũng tan rã!"

Bạch Cẩm lập tức dừng lại, xoay người bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, đệ tử lập tức đi thỉnh an Nhị sư bá!"

Khổng Khưu hài lòng nói: "Như vậy cũng được, đi nhanh rồi về."

Bạch Cẩm hóa thành một đạo bạch hồng phóng lên cao.

...

Trên đại địa nơi một tòa thành trì thật lớn tọa lạc, kiến trúc san sát nối tiếp nhau, đình đài lầu các vô số, bách tính tới lui vô cùng phồn hoa.

Một cái tháp cao đứng sừng sững trong thành trì, kiến trúc này ở sát vách vương cung, tổng thể có màu đen, vừa uy nghiêm vừa trang trọng. Đám đông mặc trường bào bước nhanh qua lại ở trong đó.

Bạch hồng từ trên bầu trời đáp xuống, rơi vào đại viện rồi hóa thành thân ảnh Bạch Cẩm. Dường như đám người tới lui xung quanh không nhìn thấy hắn, tất cả đều tiếp tục làm chuyện của mình.

Bạch Cẩm chỉnh trang lại áo bào một chút, sau đó đi về phía đại điện, tới trước đại điện thì cung kính khom lưng thi lễ: "Đệ tử cầu kiến sư bá!"

"Vào đi." Một giọng nói vang lên từ bên trong.

Bạch Cẩm đứng dậy tiến vào. Trong đại điện có từng hàng kệ sách, một người trung niên đang lưu luyến giữa những giá sách, thỉnh thoảng lại cầm một quyển lên lật xem.

Bạch Cẩm đi tới cười nói: "Nhị sư bá, người đang làm việc sao?"

Quản Trọng mỉm cười hỏi: "Ngươi đột nhiên đến đây có việc gì thế?"

"Sư bá, lần này đệ tử phụng sư mệnh đến đây."

"Hửm?" Quản Trọng nhíu mày, tỏ ý bất thiện: "Có phải là Khổng Khưu hắn bảo ngươi đến xem ta có nổi giận thất thố hay không?"

Bình Luận (0)
Comment