Lý Nhĩ mỉm cười nói: “Ta còn phải đa tạ hắn, nếu không phải vậy thì chuyện này sẽ trở thành một nút thắt trong lòng ta, có lẽ vô lượng lượng kiếp cũng không thể gỡ bỏ. Bây giờ đã đưa ra lựa chọn, ngược lại thoải mái hơn nhiều.”
Bạch Cẩm gật đầu nói: “Kỳ thật ta cũng cảm thấy Tích Ngọc a di rất tốt.”
Lý Nhĩ đổi đề tài, híp mắt nói: “Nhưng hắn lại dám tính toán trên người ta, sao có thể bỏ qua được. Bạch Cẩm, ngươi nói xem nếu ta độ Tu Bồ Đề nhập vào đọa môn thì sao?”
Bạch Cẩm hơi sững sờ, khó tin nói: “Sư bá, đây là phàm thân của Thánh Nhân đó, sao có thể độ hắn nhập vào đạo môn được chứ?”
Lý Nhĩ cười nói: “Dự định chặt đứt nhân quả giữa hắn và Phật Môn, sau đó thêm vào nhân quả của đạo môn ta, cũng không phải là không thể! Nếu chính hắn tự nguyện thì lại càng tốt hơn.”
Tu Bồ Đề sẽ tự nguyện nhập vào đạo môn? Sư bá, người đang kể truyện cười đấy à?
Sau đó Bạch Cẩm lại hưng phấn nghĩ, nếu có thể độ phàm thể của Chuẩn Đề nhập vào đạo môn, đến lúc đó chắc chắn sắc mặt của Chuẩn Đề sẽ rất đặc sắc. Hắn xoa xoa tay nói: “Sư bá, có việc gì cần đệ tử trợ giúp không?”
Lý Nhĩ nói: “Không cần ngươi nhúng tay, nếu hắn đã tính toán ta, tất nhiên ta cũng phải tự mình tìm hắn đòi lại. Ngươi đi chăm sóc sư phụ ngươi cho tốt là được.”
“Sư phụ ta làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn lại gây chuyện?”
“Tuy sư phụ ngươi có đại trí đại đức nhưng bản tính xúc động. Nhị sư bá ngươi tuy có chương pháp nhưng lại cực kỳ cố chấp. Ta lo bọn hắn lại đánh nhau, ngươi đi trông chừng bọn hắn giúp ta.”
“Vâng!” Bạch Cẩm cung kính đáp, sau đó nhanh chân đi ra ngoài, biến mất trong màn đêm.
Lý Nhĩ đứng ở trong sân, hai tay chắp sau lưng nhìn trời, bầu trời đầy sao nhưng Hồng Loan lại đặc biệt lấp lánh nhất.
Đồ Sơn Tích Ngọc từ trong nhà bước ra, nghi ngờ hỏi: "Bạch Cẩm đâu?”
“Ta để hắn đi làm chút việc rồi.”
Đồ Sơn Tích Ngọc đi đến bên cạnh Lý Nhĩ, theo bản năng nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: "Đam ca ca, sau này có chuyện gì cứ để Đa Bảo đi làm đi, ta thấy hắn rất nhàn rỗi, mỗi ngày không làm gì nhưng ăn của chúng ta, dùng của chúng ta. Bạch Cẩm tốt hơn Đa Bảo nhiều, trước kia khi chúng ta còn ở trong thôn, Bạch Cẩm thường xuyên giúp ta làm việc, còn thường xuyên ở trước mặt ta khen ngợi ngươi, hôm nay còn khuyên ngươi giúp ta, hắn thật sự đối với chúng ta rất tốt. Thế nhưng Đa Bảo này thì khác, mỗi ngày không nói một lời cảm giác rất là âm trầm, tuy rằng thân thể mập mạp phúc hậu nhưng nhìn không giống người tốt, ngươi phải cẩn thận hắn một chút. ”
Lý Nhĩ mỉm cười nói: "Được! ”
Hắn xoay người nhìn Đồ Sơn Tích Ngọc, nghiêm túc hỏi: "Tích Ngọc, ngươi thật sự muốn đi theo ta sao?”
Đồ Sơn Tích Ngọc liên tục gật đầu, có chút bất an nhìn Lý Nhĩ, hắn sẽ không còn muốn đuổi ta đi nữa chứ? Nàng lo lắng nói: “Đam ca ca, ta là nắng hạ gặp mưa rào mà.”
Lý Nhĩ chậm rãi nói: "Nếu ngươi ở lại, ta với ngươi đời này xem như là có giao tình, nhưng cũng chỉ có một đời mà thôi. ”
Đồ Sơn Tích Ngọc lập tức kêu lên: "Ta nguyện ý!”
“Ta biết Đam ca ca nhất định phải trở thành bậc thánh hiền, ta không dám cầu nhiều, chỉ cầu có thể cùng ngươi già đi mà thôi."
Lý Nhĩ cười nói: "Được! Chúng ta cùng nhau già đi.”
Đồ Sơn Tích Ngọc tươi cười hạnh phúc dựa vào bả vai Lý Nhĩ, ánh mắt nhìn về phương xa, trong đầu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Đam ca ca, khi đó hắn ở dưới tàng cây đọc sách, mà nàng lại bị một con yêu lang đuổi giết, bị thương chạy đến trước mặt Đam ca ca, là Đam ca ca giúp nàng băng bó, sau đó mang về nhà dưỡng thương. Tuy rằng không biết vì sao yêu lang biến mất nhưng điều đó cũng không quan trọng, chính là khoảng thời gian dưỡng thương kia, nàng bị Đam ca ca hấp dẫn, trí tuệ của hắn, sự tao nhã của hắn, lòng tốt của hắn.
…
Ở bên kia, Bạch Cẩm suốt đêm chạy không nghỉ, cuối cùng đi tới trên một tòa thành nhỏ ở Lỗ Quốc.
Bên ngoài thành trì có một con sông lớn, bây giờ đang là mùa thu, buổi sáng mát mẻ khiến con sông được phủ lên một lớp sương mù.
Một ngôi nhà lớn cổ kính nằm bên cạnh con sông lớn, hoa cúc nở rộ xung quanh.
Bạch Cẩm nhảy vào phía ngoài trạch viện, cất bước đi vào bên trong một cách quen thuộc, kể cả dưới mưa cũng không gặp bất kì trở ngại nào.
Không khí buổi sáng trong lành, lạnh lẽo, trong trạch viên có một ông lão tóc bạc trắng ngồi xếp bằng, đối diện là hơn mười học sinh.
“Hôm nay, vi sư nói cho các ngươi biết ‘Thơ’. Tụng ‘thơ’ tam bách, thụ chi dĩ chính, bất đạt; sử vu tứ phương, bất năng chuyên đối. Tuy đa, diệc hề dĩ vi…”
Sau giờ học buổi sáng, hơn mười đệ tử đứng dậy cung kính chắp tay bái: "Bái tạ phu tử!”
Khổng Khâu khẽ gật đầu, lúc này chúng đệ tử mới tản đi.
Bạch Cẩm tiến lên hành lễ nói: "Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Khổng Khâu nhìn về phía Bạch Cẩm, cười ha hả nói: "Không cần đa lễ, hiện tại chỉ có phàm nhân Khổng Khâu, cũng phải Thông Thiên Thánh Nhân gì cả. ”
Bạch Cẩm lập tức nghĩa chính ngôn từ nói: "Trong mắt đệ tử, sư tôn vĩnh viễn là sư tôn, đừng nói người chỉ là chuyển thế một lần, cho dù hóa thành tro đệ tử cũng có thể nhận ra người. ”