Đồ Sơn Tích Ngọc giơ quải trượng khắc long đầu lên, vui mừng nói: “Đam ca ca, ngươi mau nhìn đi! Cành cây khô ngươi cho ta đã khôi phục sức sống rồi!”
Lý Nhĩ ngồi xếp bằng trên đài cao, trầm mặc không nói.
Bạch Cẩm ngồi phía dưới nhỏ giọng nói: “Sư bá, gặp phiền phức rồi!”
Đa Bảo ở bên cạnh nhíu mày nói: “Sư bá là một tôn Thánh Nhân, sao có thể kết duyên dưới hạ giới. Bạch Cẩm, ngươi nhanh chóng đi ngăn cản con hồ yêu kia lại!”
Bạch Cẩm liếc mắt nói: “Sao ngươi lại không đi đi?”
“Ta chỉ là một kẻ tù tội!”
“Thật trùng hợp, ta quả thực không muốn đi ngăn cản!”
Trên lầu cao nơi ra, Tu Bồ Đề cười ha hả nói: “Loạn rồi, đạo tâm Lý Nhĩ loạn rồi, đoạn tâm vừa loạn, sao hắn lập học thuyết được nữa chứ.”
Từ Hàng bên cạnh nghi hoặc nói: “Lão sư, vị nữ tử này là ngươi phương nào?”
“Ha ha! Nàng chính là kiếp nạn của Lý Nhĩ!”
Phía dưới, Đồ Sơn Tích Ngọc đi đến đài cao, vội vàng nói: “Đam ca ca, ngươi nói chuyện đi chứ! Ta thực sự trồng được khô mộc rồi, ta đã dùng nước mắt chân tình cảm động thiên địa.”
Trong lòng Lý Nhĩ run lên, nước mắt chân tình! Nếu muốn tưới khô mộc này, có thể đoán được nàng đã rơi bao nhiêu nước mắt. Thế nhưng thứ như nước mắt chân tình này sao có thể làm gì được khô mộc? Trong đầu hắn vô thức hiện lên thân ảnh tiên hòa thượng kia. Đáng chết! Nhất định là Tu Bồ Đề.
Ở phía dưới, Bạch Cẩm mong đợi nhìn Lý Nhĩ, thầm thì nói: “Sư bá, cố lên. Thứ đẹp nhất cũng không hơn được ráng chiều đỏ.”
Đa Bảo ở bên cạnh liếc Bạch Cẩm một cái. Quả nhiên ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì, vậy mà lại muốn nhìn trò cười của sư bá.
Một lát sau, Lý Nhĩ cũng không nói lời nào, chỉ là sắc mặt xoắn xuýt. Đông đảo quân thần Trần Quốc và bách tính ở dưới nghị luận ầm ĩ, chỉ trỏ lên bên trên, dường như tình huống càng ngày càng không ổn.
Trên lầu cao, Tu Bồ Đề tự tin cười nói: “Đạo tâm Lý Nhĩ bất ổn, hắn không thể nào tiếp tục hành trình truyền đạo được nữa. Nếu có thể sinh ra một tia tâm chướng thì lại càng tốt.”
Từ Hàng kính nể nói: “Quả nhiên lão sư trí tuệ hơn người.”
Tu Bồ Đề cười nói: “Chúng ta xem tiếp đi!”
Ở phía trước, Bạch Cẩm không nhịn được mở miệng cảm thán: “Vì một người mà đánh mất toàn bộ thế giới của bản thân, thật khiến người ta kính nể!”
Trên đài cao, thân thể Lý Nhĩ khẽ run lên. Vì hắn là nàng mất đi toàn bộ thế giới rồi sao? Trong mắt hắn lóe lên một tia kiên quyết, mỉm cười nói: “Thôi được! Nếu ngươi đã có thể cảm động thiên địa để cây khô gặp mùa xuân, cũng chứng minh chúng ta hữu duyên, ngươi có thể lên đây.”
Trên lầu cao, biểu tình đắc ý của Tu Bồ Đề khựng lại, hai mắt bỗng trừng lớn. Không thể nào! Lý Nhĩ hắn dễ dàng như vậy đã đột phá tâm chướng rồi sao? Chẳng lẽ hắn thực sự muốn kết duyên dưới hạ giới?
Từ Hàng vội vàng hỏi: “Lão sư, làm sao bây giờ?”
Chuẩn Đề khẽ lắc đầu, cảm khái nói: “Lý Nhĩ quả không hổ là Lý Nhĩ, sư huynh vẫn là sư huynh! Nếu mưu đồ đã thất bại, vậy thì chúng ta đi thôi!” Hắn mang theo Từ Hàng quay người đi xuống dưới. Nếu bây giờ không nhanh đi, đợi đến khi Lý Nhĩ lập đạo xong, hắn sẽ đánh người đó.
…
Ở phía dưới, Đồ Sơn Tích Ngọc nghe vậy liền lộ ra vẻ mừng rỡ, cầm theo quải trượng nhanh chóng đi lên trên. Nàng một bước đi ba bước nhảy bay lên đài cao, sau đó xếp bằng bên cạnh Lý Nhĩ.
Hai người nhìn nhau rồi cười một tiếng, Lý Nhĩ tiếp tục giảng kinh sách: “… Kim xá từ thả dũng xá kiệm thả nghiễm, xá hậu thả tiên, tử hĩ. Phu từ dĩ chiến tắc thắng, dĩ thủ tắc cố. Thiên tương cứu chi, dĩ từ vệ chi.”
Chúng sinh Trần Quốc ở bên dưới dần ổn định lại, hai mắt khẽ nhắm lại rồi lắc lắc đầu, nghe như si như mộng.
“… Thiên chi đạo, lợi nhi bất hại, thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh.”
Khi một câu giảng kinh xuống cùng vừa dứt, từng dòng từng dòng ký tự ngưng hiện lên trên hư không rồi bay múa trên bầu trời Trần Quốc, cuối cùng tất cả đều bay về phía Lý Nhĩ.
Lý Nhĩ giơ quyền sách trong tay lên, tất cả ký tự đều chui vào bên trong, trên quyền sách hiện lên ba chữ lớn ‘Đạo Đức Kinh’.
Lý Nhĩ phiêu nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thanh âm thật lớn vang vọng trong thiên địa: “Lý Nhĩ ta hôm nay lập đạo môn, cung phụng Tam Thanh, vì chúng sinh hồng hoang truyền đạo thuật lý, ta là đạo môn chi chủ.”
Vô số bách tính Trần Quốc ở phía dưới mừng rỡ bái nói: “Bái kiến Đạo Chủ!”
Lý Nhĩ quay đầu nhìn về phía Đồ Sơn Tích Ngọc, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Ừm!” Đồ Sơn Tích Ngọc liên tục gật đầu, gương mặt tràn ngập hạnh phúc cùng Lý Nhĩ đi xuống bến dưới.
Quân thần Trần Quốc lập tức tới tiếp đón, lại thêm một trận sùng kính nịnh nọt.
…
Bên trong một khoản sân bình thường tại Trần Quốc, Đồ Sơn Tích Ngọc làm xong đồ ăn, nhiệt tình chiêu đãi Bạch Cẩm và Đa Bảo.
Sau khi ăn xong cơm tối, Bạch Cẩm và Lý Nhĩ đứng dưới bóng đêm trong sân.
Bạch Cẩm lặng lẽ nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng một chút, nhỏ giọng nói: “Sư bá, không phải người nối khô mộc này đã chết, không thể khôi phục sinh cơ được sao?”
Thái Thượng bình tĩnh nói: “Có người lại một lần nữa cho nó sinh cơ, muốn tính toán ta.”
Bạch Cẩm lập tức giận dữ quát: “Là ai dám tính toán sư bá của ta? Đệ tử lập tức báo thù cho sư bá!”
“Tu Bồ Đề!”
“Ách…” Nhất thời Bạch Cẩm không nói thêm được gì. Cho dù Tu Bồ Đề chỉ là thân thể phàm nhân thì đệ tử ta cũng không đối phó được!