Lúc này Bạch Cẩm mới đi ra từ bên trong phòng, hắn đi đến trước Lý Nhĩ, hỏi: “Sư bá, người mới vừa tới chẳng lẽ là Thánh Nhân của Phật Giáo?”
“Là thân thể phàm của Chuẩn Đề.”
Bạch Cẩm chần chờ một chút rồi nói: “Sư ná, Chuẩn Đề sư thúc mưu đồ hơn người, vẫn mong sư bá để tâm hơn.”
Lý Nhĩ mỉm cười nói: “Mặc dù ta không am hiểu mưu đồ nhưng cũng không sợ bị tính toán.”
Bạch Cẩm im lặng. Sư bá à, người không am hiểu mưu đồ? Lời này lừa trẻ con đấy à.
Lý Nhĩ đổi đề tài: “Bạch Cẩm, ta dự định lập xuống một đạo môn.”
Hai mắt Bạch Cẩm sáng lên, mừng rỡ nói: “Sư bá, sách của người đã biên xong rồi sao?”
Lý Nhĩ mỉm cười nói: “Còn thiếu một chút, ta dự định quan sát ở Trần Quốc thêm một khoảng thời gian, sau đó lập đạo gia.”
“Chúc mừng sư bá, chúc mừng sư bá, không biết sư bá muốn lập phái gì?”
Lý Nhĩ cúi đầu nhìn chữ viết bằng nước trên mặt bàn, cười nói: “Đạo!”
Một chữ vừa ra, cả một bầu trời đầy sao phảng phất như sáng hơn một chút.
…
Một bên khác, Tu Bồ Đề mặc hôi sắc ma y đi lại trong một vùng hoang dã, đi xuyên qua bóng đêm tới bình minh,lại đi qua ban ngày, cuối cùng trong một ngày mặt trời mọc lên ở phương Đông đi với một sườn núi um tùm hoa cỏ.
Bên trong mảnh hoa cỏ um tùm đó có một căn nhà gỗ nhỏ, trước nhà gỗ là một thiếu nữ gầy gò bưng một chậu nước tưới nước cho cành cây khô, trong mắt ánh lên vẻ bi thương.
Tu Bồ Đề đi chân trần tới nhà gỗ, mỉm cười nói: “Cô nương, ngươi đang làm gì đó?”
Đồ Sơn Tích Ngọc hoảng hốt hồi hồn, bi thương nói: “Ta đánh mất người ta thích nhất rồi, bây giờ ta không tìm thấy hắn nữa.”
Tu Bồ Đề nhìn nhánh cây, cảm khái nối: “Thời không vận mệnh đều là hướng về phía trước, không thể ngược dòng, nhánh cây này đã chết.”
Đồ Sơn Tích Ngọc lắc đầu, cắn cắn môi dưới, kiên định nói: “Hắn đã từng nói, nếu nhánh cây này có thể khôi phục sức sống, nếu hắn đã nói là có thể thì nhất định là có thể.”
Tu Bồ Đề vui mừng nói: “Thiện tai thiện tai! Trong tam giới, sinh tử đều có quy luật, duy chỉ có yêu là vô hạn. Nếu ngươi có thể rơi được nước mắt chân tình, rơi xuống nhánh cây khô này liền có thể cảm động được Thiên đạo, biến điều không thể thành có thể!”
Nước mắt chân tình? Toàn thân Đồ Sơn Tích Ngọc run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tu Bồ Đề, vội vàng hỏi: “Lời ngươi nói là thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
Sau cơn kích động Đồ Sơn Tích Ngọc, trong lòng dâng lên cảnh giác, hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại muốn giúp ta?”
Tu Bồ Đề chắp tay trước ngực, cười nói: “Bần tăng chỉ là tăng nhân đang đi du lịch mà thôi, bần tăng cũng không phải đang giúp ngươi, chỉ có chính ngươi mới giúp được ngươi.”
Hắn đưa tay điểm một cái lên trên khô mộc, sau đó quay người đi về nơi xa, thân ảnh hắn rất nhanh liền biến mất khỏi thảm cỏ.
Đồ Sơn Tích Ngọc cúi đầu nhìn mộc trượng trước mặt, mỉm cười nói: “Nước mắt chân tình à? Đam ca ca chờ ta, ta nhất định có thể làm được.”
…
Lý Nhĩ ở Trần Quốc viết sách Ngộ Đạo, mấy năm qua đi, trước hoàng cung Trần Quốc thành lập một tòa đài cao, Lý Nhĩ ngồi xếp bằng bên trên đó, bồ đoàn bên dưới là quân thần Trần Cung và ngàn vạn bách tính, tất cả đều thành kính nhìn lên Lý Nhĩ.
Thanh âm thật lớn của Lý Nhĩ vang lên: “Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên đích chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kì diệu, thường hữu, dục dĩ quan kì kiếu. Thử lưỡng giả, đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn…”
Vô luận là quân thần hay là bách tính, tất cả đều nghe như si như say.
Trên một tòa lầu các bên cạnh, Tu Bồ Đề khoác một thân ma y, sau lưng là một nữ tử mỹ lệ mặc bạch y.
Nữ tử cung kính nói: “Lão sư, đạo gia muốn ra.”
Tu Bồ Đề mỉm cười nói: “Từ Hàng, không cần lo lắng, việc mà Lý Nhĩ đáp ứng với người khác còn chưa hoàn thành, sao có thể viên mãn được chứ?”
Vẻ mặt Từ Hàng vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Lý Nhĩ đã lập lời thề lớn?
“… Thiên hạ giai vị ngã đạo đại, tự bất tiếu. Phu duy đại, cố tự bất tiếu. Nhược tiếu, cửu hĩ kì tế dã phu. Ngã hữu tam bảo, trì nhi bảo chi. Nhất viết từ, nhị viết kiệm, tam viết bất cảm vi thiên hạ tiên. Từ cố năng dũng, kiệm cố năng nghiễm, bất cảm vi thiên hạ tiên, cố năng thành khí trường…”
“Grao!” Đột nhiên một tiếng long ngâm vang vọng trong thiên địa cắt ngang thanh âm niệm kinh của Lý Nhĩ.
Trong tiếng long ngâm, một đầu lục sắc đằng mạn cự long lao tới chớp nhoáng từ phương Đông, trên đầu cự long có một nữ tử tú lệ đang đứng, tay vịn lấy long giác, mái tóc đen nhanh tung bay phấp phới.
Đằng mạn cự long bay xung quanh hoàng cung của Trần Quốc, dây leo trên thân tựa như cây rong phi vũ.
Trên đài cao, Lý Nhĩ ngẩng đầu nhìn đằng mạn cự long, trong lòng khẽ động. Sao lại là nàng? Sao nàng lại tới đây?
Quân thần Trần Quốc và đông đảo bách tính hỗn loạn tưng bừng, bọn hắn kích động kêu la: “Long, là long đấy!”
Đằng mạn cự long bay thẳng xuống, tất cả bách tính ở gần đó đều kinh hoảng né đi.
Cự long lấp lánh lục quang vô cùng chói mắt, đằng mạn cự long đã biến mất giữa lục quang. Một thanh y nữ tử đứng trước đài cao, tay cầm một cây quải trượng, đầu cây quải trượng khắc long đầu, xung quanh còn có từng sợi dây leo xanh biếc quấn quanh.