Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 608 - Chương 608: Hồ Yêu Đồ Sơn Tích Ngọc

Chương 608: Hồ yêu Đồ Sơn Tích Ngọc

Lý Nhĩ hài lòng nói: “Rất tốt, ngươi có tâm rồi.” Sau đó hắn cất bước leo lên xe.

Đa Bảo ở bên cạnh bĩu môi, một tên nịnh nọt.

Bạch Cẩm quay đầu nhìn Đa Bảo, cười ha hả nói: “Đại sư huynh, làm phiền ngươi đi dắt trâu!”

Đa Bảo nhíu mày nói: “Ta dắt trâu? Vậy ngươi làm gì?”

“Đương nhiên là đi pha trà cho sư bá.” Bạch Cẩm đưa tay cầm lấy tay vịn xe, khẽ kéo một phát liền nhảy lên xe rồi chui vào buồng xe.

Đa Bảo đứng tại chỗ xoắn xuýt, rốt cuộc hắn có nên đi dắt trâu không? Bạch Cẩm đáng chết, làm gì mà chạy nhanh thế.

Thanh âm Lý Nhĩ truyền ra từ trong buồng xe: “Đa Bảo, đi thôi!”

“Vâng!” Đa Bảo bất đắc dĩ đáp một tiếng, tiến lên cầm lấy dây cương dắt trâu, tiến về phía trước.

Trên sườn núi, Đồ Sơn Tích Ngọc bay lên rồi đáp xuống trước mộc trượng, đắc ý nói: “Không phải chỉ là để cây khổ gặp mùa xuân sao? Có gì mà khó chứ, chỉ cần ta nguyện ý thì đừng nói là để cây khô này gặp mùa xuân, để nó trong một thoáng thành đại thụ che trời cũng có gì khó? Lý Nhĩ tiểu ca ca, ngươi chạy không thoát.”

Trong lúc nói chuyện, mái tóc đen nhánh xinh đẹp được dây vải cột lấy rơi xuống, hai lỗ ra biến thành một đôi tai hồ ly lông xù, thân phận hiện ra chính là một con hồ yêu.

Đồ Sơn Tích Ngọc duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn ra cầm lấy cây gậy gỗ, hồ yêu chi lực màu trắng sáng bao phủ lấy mộc trượng khô cằn, bãi cỏ chung quanh nhận được hồ yêu chi lực, dựa vào tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng sinh trưởng, một lát sau đám cỏ đã cao hơn eo, hoa tươi nở đầy đất, thế nhưng khô mộc trượng không hề có chút biến hóa nào.

Đồ Sơn Tích Ngọc buông tay ra, khó mà tin được nhìn khô mộc trượng trước mặt, thì thầm nói: “Tại sao lại như vậy được chứ? Vì sao cây khô này lại không gặp mùa xuân?”

Trên mặt nàng hiện lên vẻ bối rối, lập tức vươn bàn tay nhỏ trắng nõn ra nắm lấy cành cây nhỏ trên mộc trượng. Nàng khẽ dùng lực, cành cây khô liền biện bẻ xuống, thậm chí còn có một con trùng trắng nhỏ đang nhúc nhích bên trong, trống không khác gì với khô mộc trượng.

“Ta không tin, nhất định có thể, ta nhất định có thể để cây khô gặp mùa xuân.” Đồ Sơn Tích Ngọc lại đưa tay nắm lấy mộc trượng, liên tục truyền hồ yêu chi lực vào bên trong mộc trượng. Hao hết pháp lực rồi thì nàng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục thúc đẩy khô mộc sinh trưởng. Ngày qua ngày, năm qua năm, nàng chưa từng rời đi nửa bước, thế nhưng càng ngày càng tuyệt vọng, khô mộc chẳng những không gặp được mùa xuân, ngược lại càng ngày càng mục nát.

Một bên khác, Bạch Cẩm đi theo Lý Nhĩ đi qua từng tòa thành trì, nhìn thấy từng thái độ khác nhau của chúng sinh, quyển sách trên tay Lý Nhĩ cũng càng ngày càng mỏng, đạo vận lại càng ngày càng dày đặc.

Mấy năm sau, ba người đi vào bên trong một tòa thành trì, bên trong thành trì gặp được một vị thiền gia, Sau một trận biện luận, thiền gia thảm bại, Lý Nhĩ cũng được Trần Vương cung phụng thành khách quý, mời vào bên trong hoàng cung giảng đạo.

Chạng vạng tối, bầu trời đầy sao, Lý Nhĩ xếp bằng ở trong sân đưa tay viết lên bàn một chữ ‘đạo’.

Kẽo kẹt! Của sân bị mở rộng ra, một hòa thượng trẻ tuổi khắc ma y tăng bào tiền vào, hắn đi đến trước bàn chắp tay thi lễ, sau đó cười nói: “Bái kiến sư huynh!”

Lý Nhĩ bình tĩnh nói: “Nơi này không có Thái Thượng, không có Thánh Nhân, cũng không có sư huynh, chỉ là một phàm nhân tên là Lý Nhĩ.”

“Vậy thì… Bái kiến đạo hữu!”

Lý Nhĩ chìa tay ra nói: “Mời ngồi!”

Hòa thượng trẻ tuổi ngồi xếp bằng xuống trước mặt Lý Nhĩ.

“Đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Hòa thượng trẻ tuổi mỉm cười nói: “Bần tăng cũng là một phàm nhân, Tu Bồ Đề!”

“Dâng trà!”

Đa Bảo bưng trà đi ào, đặt lên trên bàn rồi thối lui.

Tu Bồ Đề đưa mắt nhìn Đa Bảo rời đi, cười ha hả nói: “Thú vị, đạo hữu vậy mà lại mang theo đệ tử của Thông Thiên sư huynh dạy bảo, chắc hẳn Thông Thiên sư huynh sẽ rất tức giận đó!”

Lý Nhĩ bình tĩnh nói: “Đa Bảo còn vài chỗ thiếu sót, dạy bảo hắn về đại đạo một phen là có thể độc chưởng một giáo.”

Tu Bồ Đề giật mình nói: “Chẳng lẽ đạo hữu dự định để Đao Bảo chấp chưởng một giáo?”

Hắn lại lắc đầu thở dài nói: “Aizz… Thông Thiên sư huynh sao mà hà kì vô cô, cũng tiếc cho Huyền Đô kinh tài tuyệt diễm!”

Lý Nhĩ đánh giá Tu Bồ Đề, mỉm cười nói: “Đạo hữu cảm thấy Đa Bảo như thế nào?”

“Đệ tử của Tiệt Giáo, đương nhiên là rất tốt.”

Lý Nhĩ khẽ gật đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Tu Bồ Đề đổi đề tài: “Nghe nói đạo hữu dự định truyền đạo ở Trần Quốc, khu trục thiên gia.”

Lý Nhĩ gật đầu nói: “Tư tưởng của thiền gia vô dụng đối với đất nước, đương nhiên phải khu trục.”

Tu Bồ Đề khuyên nhủ: “Thiền gia hướng thiên, sao có thể nói là vô ích được? Đạo hữu, dung hợp cái này vào cùng có lợi là được mà!”

“Đạo hữu không cần nói thêm nữa, ý ta đã quyết, Trần Vương đã đồng ý.”

Tu Bồ Đề trầm ngâm một chút, đứng dậy tiếc nuối nói: “Đạo hữu, đại đạo chi tranh không chứa chấp sự nhún nhường, vẫn mong thứ tội!”

Lý Nhĩ tự tin cười một tiếng, nói: “Đạo hữu có thủ đoạn gì thì cứ lấy ra!”

Tu Bồ Đề xoay người thi lễ, sau đó đi ra bên ngoài, thân ảnh lóe lên mấy cái rồi biến mất.

Bình Luận (0)
Comment