Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 607 - Chương 607: Lý Nhĩ

Chương 607: Lý Nhĩ

Xuân Thu Trần quốc, tại một thành trấn cũ trên sườn núi, Lý Nhĩ trẻ tuổi ngồi xếp bằng dưới một gốc đại thụ, một tay cầm bút một tay cầm sách đang tô tô vẽ vẽ gì đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Bên cạnh có hai thiếu niên cũng đang ngồi xếp bằng, một người tai to mặt lớn, một người chất phác giản dị. Ngươi liếc ta một cái, ta trừng lại một phát, hai người đều cực kỳ không thành thật.

“Lý Nhĩ ca ca, ăn cơm thôi!”

Thanh âm thanh thúy vang lên, một thiếu nữ thanh tú mặc hôi sắc ma y nhanh chóng đi tới, trên tay còn đeo theo một cái giỏ.

Bạch Cẩm vô thức nhìn hóa thân của Đại sư bá một chút, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Chẳng lẽ Đại sư bá muốn mở ra tình kiếp?

Lý Nhĩ bình tĩnh buông sách xuống, ôn hòa nhìn thiếu nữ đang đi tới.

Thiếu nữ xinh xắn chậm rãi chạy tối, đặt giỏ xuống trước mặt Lý Nhĩ, từ bên trong lấy ra chén dĩa rồi cười hì hì nói: “Đam ca ca, hôm nay lúc ta lên núi hái nấm đã nhặt được một con thỏ rừng bị đâm chết, làm thịt thỏ kho tàu mà người thích.”

Lý Nhĩ cười nói: “Tích Ngọc, đa tạ ngươi.”

“Đam ca ca, ngươi còn khách sáo như vậy nữa là ta sẽ giận đó!”

Thiếu nữ đưa đũa cho Lý Nhĩ, vừa cười vừa nói: “Đam ca ca, ngươi tranh thủ lúc còn nóng nhanh ăn đi.”

Lý Nhĩ gật gật đầu, nhận lấy bát đũa, bắt đầu chậm rãi ăn.

Bạch Cẩm ở bên cạnh kêu khổ không ngừng: “À thì… Tích Ngọc tỷ tỷ, chúng ta cũng chưa ăn cơm đó!”

Đồ Sơn Tích Ngọc từ trong giỏ lấy ra thêm hai cái bánh nướng đưa cho Bạch Cẩm, nói: “Đây là bánh nấm chuẩn bị cho các ngươi!” Sau đó áy náy nói: “Ban nãy gặp được một tên đầu trọc rất đáng thương, đồ ăn chuẩn bị cho các ngươi bị hắn xin rồi.”

Bạch Cẩm nhận lấy bánh nướng, cười nói: “Như vậy cũng rất tốt rồi, đa tạ Tích Ngọc tỷ tỷ!”

Đa Bảo tai to mặt lớn ở bên cạnh bình thản nói: “Ta không đói!”

Đồ Sơn Tích Ngọc bỏ bánh nướng lại vào giỏ, chẳng có chút ý khuyên nhủ nào.

Bạch Cẩm cắn một cái, sau đó giơ ngón tay cái tán thưởng: “Tích Ngọc tỷ tỷ, tay nghề của ngươi thật tốt, ăn vào cảm nhận được tình ý chua chua ngọt ngọt, dùng tình cảm mà làm cơm, trù thần của Thiên Đình cũng không thế bì.”

Đồ Sơn Tích Ngọc hơi xấu hổ nói: “Nào có tốt như ngươi nói chứ.” Nàng thấy thịt thỏ kho tàu còn nhiều, do dự một chút rồi nói: “Thịt thỏ ở đây Lý Nhĩ cũng ăn không hết, ngươi cũng tới đây ăn chút đi!”

“Đa tạ Tích Ngọc tỷ tỷ, Tích Ngọc tỷ tỷ là mỹ nhân tâm thiện.” Bạch Cẩm cầm bánh nướng cũng chẳng khách khí chút nào.

Đồ Sơn Tích Ngọc cười đưa ra một đôi đũa.

Bạch Cẩm ăn uống với Lý Nhĩ, Đồ Sơn Tích Ngọc ngồi xổm bên cạnh nhìn Lý Nhĩ không chớp mắt.

Đa Bảo ngồi ở bên cạnh nhìn hai người ăn, dưỡng như ăn rất ngon!

Một lát sau, Lý Nhĩ buông đồ ăn xuống, nhìn Đồ Sơn Tích Ngọc mỉm cười nói: “Ta dự định đi rồi.”

Đồ Sơn Tích Ngọc sững sờ, nghĩ hoặc hỏi: “Đi? Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi khắp nơi một chút, ngắm nhìn mọi thứ, hoàn thiện sách của ta.”

Đồ Sơn Tích Ngọc vui mừng nói: “Được đó! Ta cũng muốn đi khắp nơi một chút, chúng ta cùng đi du ngoạn sơn lâm.”

Lý Nhĩ khẽ lắc đầu nói: “Không được, ta muốn đi đạo của ta, không thể phân tâm.”

Đồ Sơn Tích Ngọc sững sờ, đờ đẫn nhìn Lý Nhĩ, hắn muốn bỏ nàng lại.

“Khụ khụ!” Bạch Cẩm ho khan hai tiếng.

Đồ Sơn Tích Ngọc thanh tỉnh lại, sốt ruột nói: “Thế nhưng ta phải đi đâu tìm ngươi?”

“Không cần cố gắng đi tìm ta, nếu ngươi và ta có duyên, ắt sẽ gặp lại.”

Lý Nhĩ đứng dậy, Bạch Cẩm và Đa Bảo cũng đứng dậy theo, ba người đón trời chiều đi về phía trước.

Đồ Sơn Tích Ngọc đứng trên sườn núi, khẽ căn cắn môi, hốc mắt ửng hồng, lớn tiếng kêu lên: “Lý Nhĩ, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, cũng nhất định sẽ tìm được ngươi.”

Lý nhĩ dừng chân lại, xoay ngươi nhặt lên một cây gậy gỗ từ dưới đất, tiện tay cắm xuống đất, nói: “Nếu cây khô này có thể nảy mầm sinh trưởng, chính là đời này chúng ta có duyên.”

Đồ Sơn Tích Ngọc nở một nụ cười xán lạn, vui mừng nói: “Lời ngươi nói không thể đổi đâu đó!”

Lý Nhĩ quay người nhìn Đồ Sơn Tích Ngọc, mỉm cười nói: “Ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời!”

Đồ Sơn Tích Ngọc nắm chặt tay nhỏ, lộ ra hai cái răng mèo, cười nói: “Ta nhất định sẽ làm cho nó nảy mầm sinh trường, sau đó mang nó đi tìm ngươi.”

Lý Nhĩ mang theo Bạch Cẩm và Đa Bảo đón lấy hoàng hôn rời đi, rất nhanh liền biến mất tại góc rẽ.

Bạch Cẩm nhìn Lý Nhĩ, nhỏ giọng nói: “Sư bá, Đồ Sơn Tích Ngọc không phải là ngươi bình thường, nhỡ đâu nàng thực sự khiến cây khô phục sinh thì làm sao?”

Lý Nhĩ bình thản nói: “Thiên Địa có biện pháp, sinh tử không thể nghịch, đây chính là đạo!”

Bạch Cẩm im lặng, người cứ nói thẳng người đã thi triển thủ đoạn trên gốc cây khô kia là được rồi, cái gì mà sinh tử không thể nghịch, rõ ràng là người căn bản không có ý định cho nàng cơ hội. Tra nam!

Lý Nhĩ nhíu mày nhìn Bạch Cẩm, nói: “Ngươi đang nghĩ gì đó?”

Bạch Cẩm vô thức nói: “Đệ tử đang lĩnh hội sư abs người, cảm giác cực kỳ có đạo lý.”

Hắn đưa tay ra vỗ vỗ mấy cái, một đầu Giác Ngưu kéo theo một chiếc xe ngựa chạy tới từ đăng xa, sau đó dừng ở trước mặt ba người.

Bạch Cẩm cung kính nói: “Sư bá, đây là xe ngựa mà đệ tử chuẩn bị cho người.”

Bình Luận (0)
Comment