Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 622 - Chương 622: Đa Bảo Đi Đến Tây Phương

Chương 622: Đa Bảo đi đến Tây Phương

Bạch Cẩm thẹn thùng nói: “Nếu nói tài giỏi thì người đó là sư bá mới phải, nghe nói Tu Bồ Đề đã nhập đạo, trở thành sư tổ Bồ Đề, sư bá lại có thể độ hóa thánh nhân phàm trần nhập đạo môn, công đức lớn lao như vậy, ở Hồng Hoang có mấy người có thể sánh kịp chứ?”

Lí Nhĩ mỉm cười nói: “Ta chỉ là đánh cược với hắn mà thôi.”

Bạch Cẩm tò mò nói: “Đánh cược gì vậy?”

“Ta hỏi hắn, Thiền gia có thể trường tôn được không?”

“Tu Bồ Đề nhất định nói là có.”

“Đúng vậy, Tu Bồ Đề nói Thiền gia thịnh vượng ở phương Đông, ta nói Thiền gia sẽ diệt vong, sau đó chúng ta đã đánh cược.”

Bạch Cẩm cười nói: “Sư bá nhất định sẽ thắng.”

Lí Nhĩ nói: “Ta thua rồi.”

Bạch Cẩm ngạc nhiên, sửng sốt nói: “Sao sư bá lại thua chứ?”

“Ta mượn sức mạnh của Nho gia chèn ép Thiền gia, dùng Pháp gia để tiết lộ vận mệnh Thiền gia, nhưng khoảnh khắc quan trọng nhất Tu Bồ Đề lại nhập đạo, nói Thiền vốn là đạo, mượn vận khí đạo môn một thời gian ngắn để độ qua kiếp này, Thiên gia cũng có nền móng ở phương Đông.”

“Phật vốn dĩ là đạo.”

Lí Nhĩ khẽ gật đầu cười.

“Vậy nên Tu Bồ Đề vì vậy mà nhập đạo.”

“Đúng vậy! Vậy mới nói ta đã thua.”

Bạch Cẩm cười nói: “Nhưng sư bá cũng đã thắng rồi.”

Tu Bồ Đề nhất định còn tưởng rằng mưu trí của mình đã hóa giải mánh khóe của sư bá, thắng được ván cược này, lại không biết từ đầu đến cuối hắn đều nằm trong kế hoạch của người, cuối cùng gia nhập đạo môn. Sư bá, người quả thực tài giỏi, đệ tử bái phục sát đất.”

Lí Nhĩ lắc đầu nói: “Người đứng nói năng lung tung, ta không hiểu tính toán gì, rõ ràng là Tu Bồ Đề đã thắng ta.”

Bạch Cẩm dựng thẳng ngón tay cái, bái phục nói: “Đúng vậy, sư bá không hiểu chút nào về tính toán, đạo môn tư nhiên, tất cả đều là ý trời.”

“Ha ha.” Lí Nhĩ cũng cười.

Bên ngoài Đa Bảo dắt ngựa, cười thầm trong lòng, một già một trẻ không có ai tốt đẹp gì.

Xe ngựa từ từ đi ra khỏi thành trì, men theo con đường cũ mênh mông đi ra ngoài.

Lí Nhĩ đột nhiên nói: “Đa Bảo, ta giảng kinh cho ngươi một lần, ngươi nghe cho kỹ.”

Đa Bảo cung kính nói: “Đa tạ sư bá!”

“Đạo là đạo, phi thương đạo. Danh là danh, phi thường danh. Sư bắt đầu vô danh vô địa, hữu danh vạn vật chi mẫu.”

Tiếng giảng kinh thong thả vang lên.

Đa Bảo dắt xe ngựa, nghe kinh văn đi về phương Tây.

Một lúc lâu sau, kết thúc giảng kinh, Lí Nhĩ khoan thai nói: “Đa Bảo, ngươi tu luyện đạo độc tôn của ta, bây giờ Tiệt giáo đã không còn nữa, con đường đại đại của ngươi cũng đã bị chặt đứt, sau này ngươi có dự định gì?”

Bên ngoài, ánh mắt Đa Bảo lộ rõ vẻ thất vọng, nói: “Con nghe theo sự chỉ dạy của sư bá.”

“Đại Thừa Phật giáo phương Tây phát triển rầm rộ, chính là vì đã độ khách hồng trần Tiệt giáo, dung hòa với vận khí Tiệt giáo, ngươi là đại đệ tử Tiệt giao, nếu như đến phương Tây xây dựng Tiểu Thừa Phật Giáo, có thể hút được vận khí Phật giáo. Khi ngươi chiếm được Đại Thừa Phật Giáo, khi trở thành phật tổ duy nhất của Phật Giáo, con đường đại đạo của ngươi đã thành, ngươi có chấp nhận liều mình tiến lên phía trước không?”

Bạch Cẩm ngồi trong xe ngựa đau buồn nói: “Sư bá! Đa Bảo sư huynh là đại sư huynh của Tiệt giáo ta, trước giờ quan tâm con giống như huynh trưởng, người đưa huynh ấy đến Phật giáo, đệ tử rất không nỡ, đây là tổn thất to lớn của Tiệt giáo ta.”

Đa Bảo đang trầm tư nghe thấy tiếng khóc than của Bạch Cẩm, ngay lập tức tỉnh táo lại, cười lạnh, khóc giả quá rồi đấy, lập tức nảy ra ý định, cho dù là đi đến phương Tây cũng không cho Bạch Cẩm đi cùng.

Lí Nhĩ cười nói: “Ngươi nói có lí, Đa Bảo quả thực tài giỏi, ta tặng ngươi mười viên Cửu Chuyển kim đan có được không?”

“Sư bá, Đa Bảo sư huynh không chỉ là sư huynh thân thiết của con, còn là người đứng đầu đạo chính thống truyền bá Tiệt giáo, phải thêm kim đan.”

“Được, cho thêm năm viên.”

“Đa tạ sư bá, sư huynh cứ yên tâm đi đi! Sư đệ sẽ báo hiếu cho sư phụ thay huynh.”

Đa Bảo vô cảm, hừ làm tiên sao có thể mặt dày như vậy?! Có đồ đệ có ý đồ tham lam lợi ích như vậy quản lý môn giáo, Tiệt giao sao có thể không bại? Sư phụ, người mà sư phụ trông cậy quả là không ra gì mà!

Lí Nhĩ lại hỏi: “Đa Bảo, ngươi có đồng ý đi đến phương Tây xây dựng Phật giáo không?”

Đa Bảo trầm ngâm một lúc, cúi đầu nói: “Đệ tử đồng ý!”

“Rất tốt! Chặng đường đến phía Tây lần này, ngươi có vấn đề gì về chuyện tu luyện có thể hỏi, ta sẽ trả lời hết cho ngươi.”

“Đa tạ sư bá!”

Trong suốt chặng đường, Đa Bảo đưa ra những thắc mắc về tu luyện, Lí Nhĩ lần lượt giải đáp, cứ như vậy càng đi càng xa, càng đi càng thấy hoang vắng.

……

Giao giới giữa Nam Thiêm Bộ Châu và Tây Ngưu Hạ Châu núi nối liên tiếp nhau, cao vút đến tận mây.

Chính tại những ngọn núi nối tiếp nhau ấy, lại có một cửa ải hiểm yếu sừng sững, giống như chặt đứt dãy núi, khảm nạm một thành trì.

Trên cửa ải hiểm yếu lá cờ bay phấp phới, gió thổi đến bay vù vù, hàng loạt chiến sĩ giống như súng trường cao chót vót, canh giữ biên giới, đó là Hàm Cốc Quan.

Một ngày nọ, Quân Hỉ theo lệ đến thành trì tuần tra, đột nhiên nhìn thấy mây tía cuồn cuộn phía Đông Nam, ánh sáng lượn lờ, trong bóng tối còn có kim hoa rơi xuống trong mây tía, bức tranh sáng rực.

Bình Luận (0)
Comment