Quân Hỉ hoảng hốt, đây là hiện tượng thánh nhân hạ phàm, là thánh nhân nào đến? Mây tía từ từ phủ đến Hàm Cốc Quan, muôn vàn khí tượng, nhưng tất cả tướng sĩ trong cả thành trì đều nhắm mắt làm ngơ, giống như hoàn toàn không nhìn thấy, bọn họ cũng quả thực không nhìn thấy.
Quân Hỉ không nghĩ ngợi gì nhiều, vội vàng hạ lệnh: “Mau mở cổng thành!”
Phó tướng bên cạnh lập tức nói: “Quan lệnh, Hàm Cốc Quan chính là cửa ngõ của Nam Thiêm Bộ Châu, không thể tùy ý mở cổng thành!”
Quân Hỉ nghiêm nghị nói: “Có thánh nhân đến Hàm Cốc Quan, mau truyền mệnh lệnh của ta, mở cổng thành, triệu tập văn võ theo ta đi tới nghênh đón.”
Phó tướng nhìn Quân Hỉ luống cuống như vậy, lập tức hiểu ra, tay nắm chặt hét lớn: “Vâng!”, nói xong liền quay người chạy đi.
Quân Hỉ vội vã đi xuống dưới thành trì.
Cánh cửa to lớn cao cả trăm mét của Hàm Cổ Cốc long trọng mở ra, Quân Hỉ dẫn đầu quan viên trong Hàm Cổ Cốc bước ra, cung kính quỳ xuống trước quan ải nghênh đón.
Dưới mây tía điềm lành, một chiếc xe ngựa thô sơ đi ra khỏi gió cát dần dần hiện ra, dừng lại trước mặt mọi người.
Bạch Cẩm kéo rèm lên, ngó đầu ra hỏi: “Cản đường ở phía trước là người nào?”
“Quan lệnh Hàm Cổ Quan Quân Hỉ dẫn theo quan viên Hàm Cổ Quan cung nghênh thánh nhân giá đáo!”
“Sao ngươi biết thánh nhân giáng lâm pháp trận?”
“Khi ta còn nhỏ từng đi theo dị nhân học nghệ, thông hiểu thuật quan sát khí tượng và mây, mấy ngày trước ta nhìn thấy phía Đông mây tía mù mịt ba vạn lí, liền biết sẽ có thánh nhân tới, đặc biệt dẫn theo quan viên văn võ đến bái kiến người.”
Tiếng của Lí Nhĩ từ trong xe ngựa vọng ra: “Ta không phải là thánh nhân gì, chẳng qua chỉ là một lão già bình thường mà thôi, mong đại nhân rộng lượng, cho chúng ta đi qua.”
Quân Hỉ vội vàng nói: “Thánh nhân đến Hàm Cốc Quan chính là sự vinh hạnh của Hàm Cốc Quan, nào dám ngăn cản? Mong thánh nhân cho chúng ta biết tên, để phàm phu tục tử cung kính.”
“Lão phu Lí Nhĩ.”
Quân Hỉ vui mừng kêu lên: “Thì ra là Đạo tổ tại thượng, mong nhận của đệ tử một lạy.” nói xong liền đầu rạp xuống đất cúi lạy.
Đạo tổ này không phải Đạo tổ bên đó, Đạo tổ Hồng Quân là tổ của giảng đạo Hồng Hoang, Đạo tổ Lí Nhĩ là tổ của đạo môn Hồng Hoang, bởi vì đạo môn thờ cúng Tam Thanh, sau đó trở thành đạo tổ Tam Thanh, mặc dù đồng âm nhưng không đồng nghĩa.
Giọng nói yếu ớt của Lí Nhĩ vang lên: “Đứng lên đi!”
Mọi người quỳ ở phía trước đều đứng lên cả, chia ra hai bên để nhường đường, tôn sùng cung kính nhìn xe ngựa.
Quân Hỉ do dự một lát, khiêm nhường nói: “Đệ tử là tín đồ đạo môn, Đạo tổ đến Hàm Cốc Quan, đệ tử bằng lòng dắt ngựa kéo xe cho Đạo tổ đi qua ranh giới, mong Đạo tổ ưng thuận.”
“Nhưng…” Giọng nói của Lí Nhĩ vọng ra từ trong xe ngựa.
Bạch Cẩm quan sát Quân Hỉ, cười nói: “Ngươi đúng là có duyên phận tốt thật đấy!” Thả rèm xuông, ngồi vào trong xe ngựa.
Quân Hỉ vui mừng chạy lên trên, đi đến trước mặt Đa Bảo cúi chào hành lễ.
Đa Bảo đưa dây cương cho hắn, Quân Hỉ đón lấy dây dắt ngựa đi vào trong Hàm Cốc Quan.
Cạch cạch cạch ~ xe ngựa đi ngang qua trước mặt tất cả quân dân Hàm Cốc Quan, đi qua cánh cửa lớn quan ải đến Tây Ngưu Hạ Châu, tiếp tục đi về phía Tây, lúc lâu sau xe ngựa mới dừng lại trước một con sông lớn sóng vỗ cuồn cuộn.
Quân Hỉ cung kính nói: “Đạo tổ, phía trước không còn đường nữa.”
Bạch Cẩm kéo rèn lên, Lí Nhĩ cúi người bước ra khỏi xe ngựa, đi đến bên bờ sông cỏ cây tươi tốt.
Bạch Cẩm cũng nhảy xuống khỏi xe ngựa, ngước đầu nhìn xung quanh, nói: “Đây chính là Tây Ngưu Hạ Châu! Lần đâu tiên con đến đây.”
Lí Nhĩ giơ tay lấy vòng mũi bò quăng đi, vòng mũi bò bay đi, sáng loáng treo trên giữa không trung, bên trong xuất hiện một quốc gia hoàn toàn khác với phương Tây, người đi qua đi lại rất nhộn nhịp, voi bước đi thong thả.
Lí Nhĩ nói: “Đa Bảo, đi đi!”
Bạch Cẩm nhìn Lí Nhĩ, đau lòng nói: “Sư huynh, đệ sẽ rất nhớ huynh.”
“Hừ.” Đa Bảo lạnh lùng hừm một tiếng, sau đó chỉnh đốn y phục, quỳ xuống phía Đông, cúi đầu ba lần.
Sau khi đứng dậy, nhìn xung quanh hóa thành ánh sáng vàng chiếu vào trong vòng mũi bò, lập tức biến mất.
Trong vòng mũi bò xuất hiện một hoàng cung, trong hoàng cung Hoàng hậu đang nghỉ ngơi ở dưới gốc cây bồ đề, đột nhiên đau đớn kêu lên, đột nhiên sinh ra một đứa trẻ rơi xuống đất.
“Oa ~”
“Gừ ~”
Chín con rồng thần bay lượn xunh quanh phía trên đứa trẻ, há miệng phun ra chín giọt suối phun tắm rửa cho đứa trẻ, phượng hoàng khổng tước và cả hàng trăm loài chim đồng loạt kêu lên, hoa bốn mua đua nở, sen vàng trong hồ cũng nở to như bánh xe.
Đùng đùng đùng ~ tia chợp lóe trên trời, cả hoàng cung đều tràn ngập trong ánh sáng may mắn.
Bên ngoài Hàm Cốc Quan, một đám mây vàng công đức bay đến, tách làm ba trên không trung, năm phần hạ xuống bên cạnh Lí Nhĩ, ba phần hạ xuống bên cạnh vòng mũi bò, hai phần hạ xuống cạnh Bạch Cẩm.
Lí Nhĩ và Bạch Cẩm khua tay nhận công đức, ba phần công đức hạ trên vòng mũi bò, vòng mũi bò lập tức trở nên sáng rực.