Mắt Bạch Cẩm sáng rực, khát khao nói: “Sư bá, vòng mũi trâu này chẳng qua chỉ là vật liệu thông thường, sao có thể sứng với thân phận của sư bá được chứ? Sư điệt thấy người dùng vòng mũi trâu thô sơ như vậy, vô cùng đau lòng! Đệ tử sẽ thay một vòng mũi trâu pháp bảo mới cho người.”
“Hừ ~” con trâu bực bội kêu lên, trừng mắt nhìn Bạch Cẩm, chỉ nhìn thấy một cánh tay bắt lấy vòng mũi trâu, ánh mắt con trâu tràn ngập lo lắng.
Lí Nhĩ vỗ lên tay Bạch Cẩm, không khách khí nói: “Vòng mùi trâu này bao hàm vận khí hóa phật, sau này có tác dụng lớn đấy.”
Tay vừa giơ ra, vòng mũi trâu đã bay lên tay phía Lí Nhĩ, Lí Nhĩ tùy ý treo trên mũi trâu.
Con trâu vui mừng kêu lên.
Lí Nhĩ nhìn Quân Hỉ nói: “Ngươi dắt trâu kéo xe cho ta, cũng coi như là kết được một phần duyên pháp, có đồng ý bái ta làm sư, chấp nhận làm đệ tử?”
Quân Hỉ vội vàng quỳ xuống, vui vẻ nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ!”
Lí Nhĩ khẽ gật đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện một bộ kinh thư, giơ tay đưa cho Quân Hỉ nói: “Đây là một tập kinh thư mà ta viết, ngươi cầm lấy để lĩnh hội.”
Quân Hỉ giơ hai tay lên, nhận lấy kinh thư, cung kính đáp: “Vâng!”
Lí Nhĩ quay người bước lên xe ngựa, nói: “Bạch Cẩm, chúng ta về thôi!”
Bạch Cẩm xoa bản tay bé bỏng trắng nõn, sư bá đánh đau thật đấy, đáp lại: “Vâng!” Bạch Cẩm dắt dây cương, quay người đi về phía con đường trở về.
Quân Hỉ hai tay cầm lấy kinh thư, cứ mãi quỳ đó cung kính đưa tiễn xe trâu biến mất trong Hàm Cốc Quan, đến khi không còn nhìn tháy bóng xe trâu nữa mới đứng lên.
Quân Hỉ cầm “Đạo Đức Kinh” trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, ta có được kinh thư của thánh nhân, chức quan lệnh này không làm cũng được!
Không lâu sau Quân Hỉ đã từ chức quan viên, đi đến trong vùng núi sâu tu luyện, được giác ngộ, xây dựng phái Thục Sơn đạo chính thống Nhân Giáo Tam Đại ở Thục Sơn.
Bạch Cẩm dắt trâu, tiễn Thái Thượng về Trần Quốc.
Bên ngoài đô thành Trần Quốc trước một sân hàng rào, một bà lão tóc đã bạc phơ chống gậy đầu rồng đứng đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa, nửa ngày chiều mặt trời lặn xuống phía Tây hoàng hôn buông xuống, bà lão thất vọng lắc đầu, quay người đi vào trong sân.
Đang bước đi, không kiềm được mà quay đầu tiếp tục nhìn về phía Tây, ánh mắt đột nhiên bừng sáng liền quay người lại, ánh mắt mong chờ nhìn về phương xa.
Dưới ánh chiều tà, một điểm đen đang dần dần to lên, một chiếc xe trâu đang dần dần bước ra từ trong ánh chiều tà.
Đồ Sơn Tích Ngọc kích động nói: “Đam ca, huynh cuối cùng cũng trở về rồi.”
Xe trâu bước chầm chậm, tốc độ lại rất nhanh, chớp mắt đã đi tới trước sân.
Bạch Cẩm cung kinh đỡ Lí Nhĩ bước xuống xe.
Đồ Sơn Tích Ngọc bước tới, gương mặt giờ đã xuất hiện nếp nhăn, cười nói: “Huynh trở về rồi.”
Lí Nhĩ gật đầu nhẹ cười khẽ nói: “Trở về rồi.” “Khụ khụ ~” che miệng ho mấy tiếng.
Bạch Cẩn vội vàng nói: “Bá mẫu, sư bá đi đường dài có chút mệt nhọc, con đỡ người vào nghỉ ngơi ạ.”
“Để ta.” Đồ Sơn Tích Ngọc đỡ Lí Nhĩ đi vào trong nhà, vừa đi vừa trách móc: “Huynh đấy mà! Đã cao tuổi như vậy rồi còn đi lung tung, cứ tưởng mình còn giống trước đây sao!”
Lí Nhĩ cười thoải mái nói: “Không đi nữa, đã làm xong việc rồi, sau này huynh sẽ ở bên cạnh muội.”
“Ừ ~” Đồ Sơn Tích Ngọc hạnh phúc gật đầu.
……
Bạch gia phát triển trăm năm, đã hoà nhập vào cuộc sống dân tộc, Cơ Quan thuật được sử dụng khắp mọi nơi, Y viện chữa trị bệnh tật, Pháp viện phán đoán thiện ác, Thư viện truyền bá tri thức.
Người sáng lập học phái bách gia cũng lần lượt qua đời, để lại nhiều câu chuyện truyền thuyết thánh hiền.
Trong sân vườn hàng rào ở bên ngoài Trần Quốc, nhện kết lưới, vườn rau hoang phế, một gò đất cao vút.
Đồ Sơn Tích Ngọc cầm dây gai trong tay, chống gậy đứng phía trước gò đất, u sầu nói: “Đam ca, Đạo gia của huynh rất phát triển, Đạo quan truyền bá khắp nơi, huynh có thể yên tâm rồi. Còn có ~”
Im lặng một lúc rồi lẩm bẩm nói: “Đời này muội sẽ không hối hận.”
Bà run rẩy thắt dây gai lên eo mình, chống gậy đầu rồng đi ra bên ngoài, từng bước từng bước bà già đó lại khôi phục lại vẻ thanh xuân xinh đẹp như trước đây.
Đồ Sơn Tích Ngọc đứng ngoài sân, gậy đầu rồng nhấc lên rồi đột nhiên thả xuống, rầm ~ căn nhà nổi lên một trận sóng gợn rồi biến mất.
Dưới chân bà xuất hiện đám mây, bay về phía Bắc, đi đến Thanh Khưu, bà không phát hiện được là một chân linh bay lên bầu trời, bay đến tận Cửu Trùng Thiên.
……
Trên Thiên Đình, Ngọc Đế Vương Mẫu Tứ Ngự và chúng thần đều đã đến trước Nam Thiên Môn, mây mênh mông cuồn cuộn, thần quang chiếu khắp trời.
Một đạo chân linh từ hạ giới tới, bước xuống trước mặt chúng thần hóa thành một lão đạo mặc y phục đánh Thái Cực Quyền.
Ngọc Đế Vương Mẫu đồng thời cúi chào hành lễ: “Cung nghênh Thái Thượng Lão Quân quy vị!”
Toàn bộ Tứ Ngự và chúng thần thiên đình cúi chào hành lễ, cung kính nói: “Cung nghênh Thái Thượng Lão Quân quy vị!”
Thái Thượng Lão Quân giơ tay lên cười thoải mái: “Sau này triều kiến đều là quan, không cần đa lễ, đừng lên cả đi!”
Chúng thần lúc này mới đứng lên.
Thái Thượng Lão Quân vuốt râu cười nói: “Ta lại là người quy vị cuối cùng trong thánh hiền bách gia, thật đáng hổ thẹn!” ngước đầu nhìn lên trời.
Vù ~ từng đám mây vàng công đức tạo thành trên không trung, bầu trời đầu sao, rải khắp Hồng Hoang, chói rọi mọi người.
Mây vàng công đức trên đầu Thái Thượng Lão Quân chia làm ba, năm phần hạ xuống bên Thái Thượng Lão Quân, ba phần hạ xuống bên Bạch Cẩm, hai phần còn lại hạ xuống Địa Tiên Giới, phân hóa muôn vàn giống như một trận mưa công đức rơi xuống trong cơ thể đệ tử Đạo gia.