Nhiên Đăng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời thoáng đãng, chợt tỉnh ngộ, nói: “Là tùy cái nhìn của đệ tử. Nếu lòng yên tĩnh, không có Thích Ca Mâu Ni, Thích Ca Mâu Ni cũng sẽ không tồn tại. Trong lòng không có Tiểu Thừa Phật Giáo, Tiểu Thừa Phật Giáo sẽ chưa từng thành lập.”
Hai tay chắp trước ngực, Nhiên Đăng cung kính thi lễ: “Đa tạ Phật Tổ giải thích nghi hoặc, đệ tử đã hiểu rõ tất cả.”
Chuẩn Đề vừa nói vừa cười: “Tốt lắm! Ta luôn tin tưởng vững chắc, ở trong tay Phật Tổ, Phật Giáo sẽ hưng thịnh.”
Nhiên Đăng Phật Tổ mừng rỡ cúi đầu, đứng dậy xoay người đi ra ngoài, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Tiếp Dẫn nói: “Sư đệ, vừa rồi ngươi thực sự có ý như vậy sao?”
Chuẩn Đề mỉm cười nói: “Ta chẳng có ý gì cả, chỉ tùy tiện chỉ tay mà thôi.
Những gì Nhiên Đăng ngộ ra được đều là khát vọng ở sâu trong lòng hắn, chính là đáp án của bản thân hắn.”
Tiếp Dẫn khẽ lắc đầu nói: “Mặc dù ngô không tinh thông tính toán, nhưng vẫn có thể nhìn ra Nhiên Đăng không phải đối thủ của Thích Ca Mâu Ni.”
Chuẩn Đề suy nghĩ một lát rồi nói: “Khẩn Na La!”
Khẩn Na La mặc bạch y đi từ bên ngoài vào, chập tay thành hình chữ thập cung kính nói: “Bái kiến Phật Tổ!”
“Khẩn Na La, ngươi có tuệ căn, có thể vào Tiểu Thừa Phật Giáo làm đệ tử của Thích Ca Mâu Ni.”
Khẩn Na La ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Phật Tổ, đệ tử là người hầu của người, sao có thể rời đi?”
Chuẩn Đề mỉm cười nói: “Đi đi! Ngươi có chí lớn, có đại tuệ căn, há có thể nấp ở thế ngoại? Tiểu Thừa Phật Giáo có tương lai của ngươi, ngày nào đó ngươi cũng có thể mưu cầu một tôn quả vị.”
“Đệ tử sợ Thích Ca Mâu Ni sẽ không thu nhận đệ tử.”
“Thích Ca Mâu Ni có chí lớn, có đại trí tuệ, tất nhiên sẽ không từ chối ngươi. Ngươi có thể đảm nhận nhiệm vụ này hay không?”
Khẩn Na La chập tay thành hình chữ thập ở trước ngực, cúi đầu đáp: “Vâng! Đệ tử lĩnh mệnh.” Sau đó cung kính thối lui.
…
Thời gian ngàn vạn năm sau, tam giới không có chuyện gì lớn, Nhân tộc phát triển thần tốc, chỉ có mạch nước ngầm ở Tây Giáo là cuộn trào mãnh liệt.
Đại Thừa Phật Giáo và Tiểu Thừa Phật Giáo không ngừng giao phong. Có những cổ phật như Dược Sư, Đại Thế Chí, Di Lặc âm thầm xuất thủ, vũng nước này lại càng đục hơn. Cho dù có kinh nghiệm tranh đấu với Bạch Cẩm năm đó, trong thời gian ngắn Thích Ca Mâu Ni cũng khó có thể thu phục Đại Thừa Phật Giáo.
Mà lúc này, Đạo Giáo phát triển mạnh mẽ. Dưới sự ám chỉ của Bạch Cẩm, trong đạo quan không chỉ thờ phụng tu hành, thiền điện còn cung phụng thần linh trên Thiên Đình. Vậy nên uy danh của chư thần Thiên Đình truyền khắp tam giới, được chúng sinh vô cùng kính nể.
Ngày qua ngày, mặt trời soi sáng Thiên Đình, khiến Thiên Đình lóng lánh kim quang.
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, Hạo Thiên Thượng Đế ngồi ở chủ vị, phía dưới là các quan văn võ, tiên khí cũng như thụy khí mênh mông cuồn cuộn.
Dưới Hạo Thiên Thượng Đế có bốn tôn đế vị đứng thẳng, tam tôn đế vị lần lượt là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi Đại Đế, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế. Duy chỉ thiếu Tây Cực Câu Trần Đại Đế.
Hạo Thiên nhìn quanh chúng tiên thần phía dưới một vòng, giọng nói to lớn vang lên: “Vì sao Câu Trần Đại Đế còn chưa đến?”
Triệu Công Minh đi ra, cung kính nói: “Khởi bẩm đại thiên tôn, Câu Trần Đế Quân đang bế quan tìm hiểu pháp tắc thiên địa, không thể đến đây, xin đại thiên tôn thứ tội!”
Trung Thiên Tử Vi Đại Đế quay đầu nhìn về phía Triệu Công Minh, uy nghiêm nói: “Theo ta được biết, Câu Trần Đế Quân đang ngủ say ở ngoài Điểu Sào, bỏ bê nhiệm vụ!”
Triệu Công Minh liếc nhìn Tử Vi Đại Đế, bình tĩnh đáp lại: “Đó là phương thức bế quan của Đế Quân, ngươi thấy Đế Quân ngủ say, ta thấy Đế Quân đang tìm hiểu thiên địa chi lý. Trước khi chết ngươi chỉ là một người phàm tục mà thôi, có thể hiểu được sự ảo diệu trong việc tu luyện sao?”
“Ngươi…” Tử Vi Đại Đế phẫn nộ nhìn Triệu Công Minh, chỉ là một Chấp Pháp Thiên Thần mà cũng dám bắt bẻ đối nghịch với uy phong của Đại Đế?
Triệu Công Minh không để ý đến Tử Vi Đại Đế đang vô cùng phẫn nộ, chỉ là một Đại La Kim Tiên mà cũng dám bày ra uy phong Đại Đế? Ha ha… cười chết Chuẩn Thánh ta rồi.
Giọng nói uy nghiêm của Hạo Thiên Thượng Đế vang lên: “Câu Trần Đế Quân tu hành cực khổ, Thái Bạch Kim Tinh…”
Thái Bạch Kim Tinh đi ra, cung kính khom lưng thi lễ nói: “Bệ hạ!”
“Lấy mười bình Ngọc Dịch Quỳnh Tương ra đây, đưa cho Câu Trần Đế Quân.”
Thái Bạch Kim Tinh cung kính đáp: “Vâng!”
Tử Vi Đại Đế bỗng nhiên quay đầu, khó tin nhìn Hạo Thiên Thượng Đế. Lý do hoang đường như vậy mà ngươi cũng tin? Trong lòng hắn dâng lên cảm giác lạnh buốt cả người, Thiên Đình vậy mà lại mê muội đến mức này!
Âm thanh to lớn của Hạo Thiên Thượng Đế vang lên: “Chư vị ái khanh có chuyện gì cần khải tấu hay không?”
Chư thần đồng loạt khom lưng, âm thanh thật lớn vang lên: “Bệ hạ hồng phúc, tam giới an khang!”
Hạo Thiên Thượng Đế cười ha ha nói: “Nhờ có chư thần vận hành, tam giới chỉnh tề trật tự, như vậy rất tốt! Chư thần đều có công lao.”
“Là nhờ có công chấp chưởng của bệ hạ.” Chư thần cung kính nói.
Hạo Thiên Thượng Đế vừa cười vừa nói: “Nếu đã không có chuyện gì, tất cả giải tán đi!”
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đứng dậy, chắp tay thi lễ nói: “Khởi bẩm bệ hạ, ngô có việc cần khải tấu!”
Hạo Thiên Thượng Đế lập tức khôi phục dáng vẻ trầm ổn, nói: “Bệ hạ, từ khi phong thần tới nay, chư thần càng thêm lười biếng, quên đi bổn phận. Ngô cho rằng Thiên Đình nên thành lập thiên quy nghiêm khắc, lấy đó ước thúc chư thần.”
“Cái gì?”
“Há có thể như vậy!”
“Đúng là tâm địa độc ác.”
…