Hạo Thiên Thượng Đế còn chưa tỏ thái độ, chư thần phía dưới đã ầm ĩ đứng dậy, ai ai cũng trợn mắt nhìn Nam Cực Tiên Ông.
Thanh Hoa Đại Đế cũng đứng dậy, uy phong nói: “Nam Cực Trường Sinh Đại Đế nói đúng, ngô nguyện ý chấp chưởng thiên quy, ước thúc chư thần.”
Hạo Thiên khẽ nhíu mày, hỏi: “Chấp Pháp Thiên Thần, có đúng là chư thần lười biếng?”
Triệu Công Minh bước ra hai bước, chắp tay thi lễ nói: “Bệ hạ, chư thần vừa đăng thần vị cần có thời gian để thích ứng. Tuy có một vài thần hơi lười biếng nhưng không phạm sai lầm gì cả, tam giới có trật tự chính là minh chứng.
Hạ thần cho rằng, đã có giới luật của trời thì không cần phải định ra thiên quy, chỉ khiến Thiên Đình rơi vào tình trạng áp bách tĩnh mịch, chư thần sợ hãi mà thôi.”
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế xoay người nhìn về phía Triệu Công Minh, nghiêm túc nói: “Chấp Pháp Thiên Thần, đừng vì bọn hắn đều là đệ tử Tiệt Giáo của ngươi mà thiên vị, công tác ở Thiên Đình là vô cùng quan trọng.”
Triệu Công Minh cũng nghiêm túc trả lời: “Không cần Đại Đế nhắc nhở, ngô chấp chưởng Chấp Pháp Thần Điện, trong lòng tất nhiên hiểu rõ.”
Hạo Thiên Thượng Đế khoát tay áo nói: “Việc này về sau hãy bàn, bãi triều.”
“Vâng!” Chư thần khom lưng thi lễ, xoay người lần lượt thối lui.
Tam tôn Đại Đế liếc nhau, thân ảnh cũng lóe lên rồi biến mất.
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện trống rỗng, Hạo Thiên Thượng Đế lẩm bẩm: “Ngô biết ngay bọn hắn sẽ không yên tĩnh.” Thân ảnh nhạt dần rồi biến mất.
Tại một chỗ trong hoa viên, thân ảnh của tam tôn Đại Đế hiện lên, ngồi ở hai bên trái phải của chiếc bàn tròn.
Tử Vi Đại Đế nghiêm túc nói: “Hai vị hoàng huynh, vừa rồi các ngươi không nên nhượng bộ, đáng lẽ phải đẩy mạnh việc định ra thiên quy. Chỉ cần nắm thiên quy trong tay, chúng ta mới có thể chi phối quyền lợi của chư thần.”
Thanh Hoa Đại Đế lo lắng nói: “Hiện giờ đại thiên tôn tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Tử Vi Đại Đế không hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì Bạch Cẩm.”
“Câu Trần Đại Đế? Hắn cũng thuộc tứ ngự chúng ta, chỉ cần chúng ta hợp lực, hắn có thể làm gì được?”
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế vừa cười vừa nói: “Trước khi được phong thần, ngươi chỉ là phàm nhân, không biết Bạch Cẩm cũng là chuyện bình thường.”
Thanh Hoa Đại Đế ngưng trọng nói: “Bạch Cẩm khác với chúng ta, ở Thiên Đình hắn có căn cơ thâm hậu, ngay cả đại thiên tôn cũng có mấy quyết định phải nghe theo ý kiến của hắn.”
Nam Cực Tiên Ông nhíu mày nói: “Sư huynh, nếu như Bạch Cẩm nhúng tay, sẽ không ảnh hưởng đến việc thành lập thiên quy chứ?”
Thanh Hoa Đại Đế trầm ngâm nói: “Không biết, nhưng mà cũng không sao, lần này không được thì còn có lần sau. Chúng thần sinh ra tính trì trệ, chúng ta mới có cớ chấp chưởng.”
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế gật đầu.
Nam Cực Tiên Ông và Thanh Hoa Đại Đế một hỏi một đáp, nói chuyện trên trời dưới đất.
Tử Vi Đại Đế ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả, mấy lần định xen mồm vào đều bị Nam Cực Trường Sinh Đại Đế và Thanh Hoa Đại Đế vừa cười vừa nói dạy dỗ một phen, cứ như Tử Vi Đại Đế cái gì cũng không biết vậy, làm hắn vô cùng xấu hổ.
Sắc mặt Tử Vi Đại Đế ngày càng khó coi. Bởi vì trước khi được phong thần ta là thường nhân nên mới khinh thường ta sao? Tử Vi Đại Đế hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Trong nháy mắt Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế ngừng lại, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Trước Điểu Sào, Bạch Cẩm ngồi trong chiếc ghế dựa lắc lư qua lại, lim dim chợp mắt. Lúc đệ tử Tiệt Giáo được phong thần, hắn thật sự vô cùng thanh nhàn thư thái!
Không gian trước mặt đột nhiên nổi gợn sóng, Triệu Công Minh đi ra từ bên trong, kêu lên: “Sư huynh…”
Bạch Cẩm giật mình một cái, bất chợt mở mắt, tức giận nói: “Lớn tiếng như vậy làm cái gì?”
Triệu Công Minh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nghiêm túc nói: “Sư huynh, hôm nay trên Lăng Tiêu Bảo Điện, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đề nghị thiết lập thiên quy, dùng thiên quy nghiêm khắc ước thúc chúng thần, khiến cho chúng thần kích động phẫn nộ.”
Bạch Cẩm ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Cuối cùng cũng xuất thủ sao?”
“Sư huynh, ngươi đã nghĩ đến chuyện bọn hắn sẽ ra tay sao?”
“Bọn hắn vốn là người Nhị sư bá sắp xếp tiến vào Thiên Đình để chế ngự Hạo Thiên sư thúc, thế nhưng từ lúc tiến vào Thiên Đình đến nay, bọn hắn vẫn chưa có hành động gì cả, nhịn đến tận bây giờ mới ra tay đã nằm ngoài dự liệu của ta rồi.
Công Minh sư đệ, bọn hắn đưa ra lý do gì?
Triệu Công Minh do dự một lát, sau đó nói: “Nói là thần linh trên Thiên Đình lười biếng, lúc này nên dùng thiên quy nghiêm khắc để ước thúc.”
“Chư thần trên Thiên Đình có thật sự lười biếng không?”
“Sư huynh, sau khi phong thần tu vi khó tăng tiến thêm, khó tránh khỏi sẽ có thần linh sa ngã.”
Bạch Cẩm nhìn về phía Tây, thở dài một hơi: “Phật Giáo phương Tây sắp quật khởi rồi, hiện tại không thể để Thiên Đình xảy ra nội loạn, phân chia trận doanh như vậy.
Gần đây Nam Cực Trường Sinh Đại Đế và Thanh Hoa Đại Đế có hành động gì không?”
“Nam Cực Trường Sinh Đại Đế hạ xuống phàm trần, đạt được tam thần Phúc Lộc Thọ, truyền bá tín ngưỡng rộng rãi ở hạ giới.”
Bạch Cẩm trầm ngâm một lát, lẩm bẩm: “Tín Ngưỡng lực?”
Triệu Công Minh giải thích: “Sư huynh, mặc dù Tín Ngưỡng lực không có cách nào đề thăng thực lực của chư thần Thiên Đình, nhưng cũng có thể luyện hóa thành thần lực tồn trữ, cũng như đề cao chiến lực của thần linh.
Hơn nữa, hấp thu Tín Ngưỡng lực còn có thể làm cho thần linh cảm thụ được cảm giác sung sướng.”
Bạch Cẩm gọi: “Cô Lương…”
Cô Lương hoạt bát từ trong Điểu Sào chạy đến, hai búi tóc trên đầu lắc lư qua lại, trông vô cùng dễ thương.
Cô Lương chạy tới bên cạnh Bạch Cẩm, cười hì hì nói: “Sư huynh!”
Bạch Cẩm mỉm cười nói: “Cô Lương, ngươi có bằng lòng làm Thần Tài không?”